Hầm Táo Ký
Chương 64 : Biết chữ
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Tuy thầy thuốc đối với việc này đã thành thói quen, nhưng bị hỏi như vậy vẫn là lần đầu tiên. Thời điểm nữ tử bị lần đầu tiên rất yếu ớt, còn không biết tiết chế, túng dục như vậy, không tổn thương mới là lạ.
Người trẻ tuổi thật sự là hồ nháo.
Nhìn tình huống của cô nương này, may là còn tốt.
Đại phu bất đắc dĩ, kê một số đơn thuốc bổ, lại dặn dò thêm vài câu. Đường Táo nghe xong xấu hổ đến mức muốn tìm cái hầm chui xuống.
Trọng Vũ đã sớm nhận thấy được Đường Táo đã tỉnh, đại phu đi rồi, liền vén màn lên. Muốn đi qua sờ nàng, lại chỉ sờ được một lớp chăn đệm.
“Bịt kín như vậy làm cái gì?” Trọng Vũ biết thân thể nàng không khỏe, ngữ khí cũng nhu hòa đi không ít, nhẹ nhàng kéo kéo: “Buông tay, đừng bịt kín như vậy.”
Đường Táo không nghe lời, chuyện mất mặt như vậy, nàng không dám nhìn mặt ai nữa.
Từ lúc đi theo sư phụ đến giờ, chuyện dọa người đều xảy ra nhiều hơn.
“Không được náo loạn.” Trọng Vũ dùng sức, đem chăn đệm kéo ra, sau đó bá đạo ôm lấy tiểu cô nương đang xấu hổ vào ngực.
Đường Táo bất mãn than thở vài tiếng, cúi đầu tựa vào ngực hắn. Trọng Vũ bắt được tay nàng, phát giác có chút lạnh, hắn sờ sờ, thấy nàng chỉ mặc ngoại sam mỏng, trong lòng đau đớn một trận, đem chăn bọc nàng lại kỹ lưỡng, thanh âm trầm thấp nói: “Có nghe được lời đại phu nói không?”
Còn dám nói!
Đường Táo im lặng không nói lên lời.
“Rõ ràng đêm qua rất đau, sao không nói cho ta?” Tiếng nói Trọng Vũ trầm thấp. Là hắn không biết, nếu nàng nói cho hắn biết nàng đau, hắn cũng sẽ không gây ức ép lên nàng lâu như vậy. Hắn không nhìn thấy ánh mắt nàng,chỉ có thể thông qua cử chỉ của nàng, lúc ấy trong lòng hắn rất loạn — nàng quá tuyệt vời, làm trong đầu hắn chỉ có nghĩ đến chuyện đó mà không có cẩn thận quan sát nàng.
Nếu là trước đây, hắn tất nhiên có thể phát giác được.
Ngữ khí sư phụ có chút tự trách, tức giận trong lòng Đường Táo cũng vơi đi phân nửa, chỉ nhỏ giọng nói: “Ta…ta sợ chàng không vui.”
—–nàng sợ đau, nhưng cũng sợ sư phụ không vui.
Lần này sư phụ hỉ nộ vô thường, nàng không nắm rõ được tâm tư của hắn, thật vất vả quan hệ mới dịu đi một ít, nàng đương nhiên không muốn chọc giận tới hắn. Hai người bọn họ đã thành thân, viên phòng là chuyện quá đỗi bình thường, nàng cũng đã từng xem qua không ít sách, trong sách đều viết, nữ tử lần đầu tiên làm chuyện như vậy sẽ rất đau.
Chỉ là cái vật kia của sư phụ quá mức.. nàng mới cực kỳ đau.
Trong đầu Trọng Vũ càng nhiều đau lòng cùng áy náy, nếu không phải giờ phút này thân thể nàng yếu, thật muốn hảo hảo răn đe nàng một phen. Hắn thoáng dùng sức, cúi đầu cọ cọ mặt nàng, động tác cử chỉ đều ôn nhu vô cùng: “Về sau không cần chịu đựng như vậy, biết không?”
Đường Táo vội đẩy hắn ra, liên túc nói: “Ăn cơm.” Bna ngày ban mặt, hắn còn không biết e lệ, nàng còn ngượng ngùng đấy
“Không để cho ăn, nghe cũng không được sao?” Nói xong lại cắn xuống cổ nàng lần nữa.
“Đau…” Đường Táo ủy khuất, hai mắt nhiễm lệ.
Trọng Vũ dừng tay, lúc này mới để cho nàng ngồi ngoan ngoãn trong lòng mình, bàn tay dọc theo cánh lưng hướng lên trên, xoa xoa chỗ cắn kia, nói: “Yếu ớt.”
Đường Táo không nhịn được trừng mắt nhìn hắn, cũng biết hắn không nhìn được, liền véo cánh tay hắn tỏ vẻ bất mãn. Trọng Vũ cười ra tiếng, bắt được cánh tay nhỏ bé của nàng.
Rõ ràng mấy ngày trước còn là nam nhân lạnh như băng, như thế nào lại nhanh chóng biến thành bộ dáng như vậy rồi?
“Nếu như chàng làm càn, ta.. ta về sau sẽ không bao giwof… làm đồ ăn cho chàng nữa.” Đường Táo xấu hổ, nghĩ không ra biện pháp khác để uy hiếp.
Trọng Vũ một chút cũng không biết lớn nhỏ, cắn cắn cành tai nàng: “Vậy ta đói bụng thì sẽ ăn cái gì? Ăn quả táo sao?”
Đường Táo tức giận đến mức trợn to mắt, không thèm để ý đến hắn.
Khi dễ trong chốc lát, Trọng Vũ cũng không náo loạn nữa, chỉ thở dài một tiếng: “Ta chưa thấy đói, giúp ta đọc một ít kinh thư có được không?”
Đường Táo tất nhiên là đáp ứng, chỉ là… nàng nhìn ánh mắt của sư phụ, nói không lên lời.
Trọng Vũ lấy một quyển sách ở bên cạnh đến, xoa đầu Đường Táo, ôn nhu nói: “Biết chữ không?”
“Ân.” Đường Táo gật đầu.
Đường Táo thấy sư phụ nở nụ cười, mà nụ cười này có chút kỳ quái, nhưng không biết kỳ quái ở chỗ nào.
“Vậy đọc cho ta nghe.” Trọng Vũ thản nhiên nói.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
“Ân.” Đường Táo tiếp nhận quyển sách trong tay sư phụ, vừa mở sách ra, liền lập tức ngây ngẩn cả người. Hai má trắng nõn lập tức đỏ bừng lên.
Quả nhiên ý cười vừa rồi của sư phụ là có ý gì.
Sắc mặt Trọng Vũ vẫn như thường, nhưng ý cười lại rất vui vẻ, vỗ về đầu nàng một chút, môi mỏng khẽ mở: “Ngoan, mau đọc.”