Hầm Táo Ký
Chương 67 : Người mù
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo miễn cưỡng không dám nhớ tới vừa nãy nữa, chỉ cảm thấy cả người như bị cái gì đó nghiền qua. Rõ ràng sư phụ đã hứa về sau không phóng túng như vậy nữa nhưng lại cố tình bảo không khống chế được, lúc sau nàng từ bỏ, sư phụ vẫn làm không biết mệt.
Đường Táo vén chăn đệm lên, sư phụ cũng thật là cầm thú, Đường Táo nghỉ ngơi một lát rồi trở lại Kiêm Gia Các dùng bữa.
Một buổi chiều bị hành hạ, nàng sắp chết đói rồi.
Hải Đường nhìn phu nhân mình dùng bữa nhanh như vậy, liền biết phu nhân ở chỗ trang chủ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Vẫn nghĩ là trang chủ không thích nữ nhân, bọn hạ nhân còn nghị luận trang chủ và nhị trang chủ… nhưng nhìn tình hình hiện giờ không phải là trang chủ đoạn tụ, mà là chưa gặp được phu nhân mà thôi.
Phu nhân là tiểu cô nương nũng nịu như vậy, tất nhiên là làm cho người ta thương tiếc, tuy rằng dung mạo không được tuyệt sắc như Phù Nguyệt nhưng cũng xem như là đáng yêu. Hơn nữa băng cơ ngọc cốt, trắng trẻo mềm mại, trang chủ không thích mới là lạ. Tiểu cô nương như vậy tất nhiên là phải để trong lòng bàn tay để yêu thương.
“Phu nhân, người ăn chậm một chút.” Đã nhiều ngày ở chung, Hải Đường biết tính tình phu nhân cực kỳ hiền hòa, liền không câu nệ tiểu tiết.
Quai hàm Đường Táo phình ra, Hải Đường vội bới thêm một chén cơm nữa mang qua, Đường Táo uống một ngụm canh mới thỏa mãn nở nụ cười.
Tuy rằng sư phụ đã giúp nàng tắm rửa rồi nhưng Đường Táo vẫn cảm thấy không được thoải mái lắm, trên người đau dữ dội. Hải Đường thấy thế, vội đến gần xốc áo phu nhân lên nhìn một cái, liền thấy bên trong từng mảng xanh tím.
“Trang chủ cũng quá độc ác rồi.” Hải Đường thốt ra.
Một viên ngọc trắng mịn như vậy, giờ lại biến thành bộ dáng này.
Trên mặt Đường Táo tuy rằng có chút nóng nhưng Hải Đường cũng không phải là người ngoài, liền nói một câu: “Bôi thuốc lên là được rồi.” Nàng nghĩ lúc đấy mình như một miếng bánh phù dung, bị sư phụ ăn đến sạch sẽ.
“Ân.” Hải Đường mang Đường Táo đến bên giường, rồi sau đó cầm thuốc bôi lên.
Kỳ thật hôm nay Đường Táo cũng cảm thấy sư phụ có chút kỳ quái, đặc biệt là lúc làm chuyện đó, không ôn nhu giống như mọi hôm nữa mà còn hung hăng làm nàng. Chỗ kia đã được bôi dược rồi nhưng vẫn còn thấy đau, sư phụ không nhìn thấy tất nhiên cũng sẽ không bôi được hết.
Bôi thuốc xong, trời đã tối, thân mình Đường Táo đau nhức, trong lòng cũng có chút không vui, liền không tự mình làm bữa tối nữa, mà nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Ước chừng một canh giờ sau thì sư phụ đến.
Đường Táo đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt phát hiện có người ôm lấy nàng. Đường Táo biết là sư phụ, khó có được một câu hờn dỗi: “…Ta muốn ngủ.”
Trọng Vũ nắm lấy tay nàng đưa đến bên môi hôn một cái: “Không được ngủ, đợi buổi tối rồi ngủ.”
Đường Táo bất mãn mở to mắt ra, đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ vào người hắn: “Đều tại chàng.”
“Ân, trách ta.” Trọng Vũ theo ý nàng, bỗng ngửi thấy mùi hương lại trên người nàng, nghi hoặc nói: “Có mùi gì vậy?”
Vành tai Đường Táo ửng đỏ, thấp giọng nói: “Là thuốc mỡ.”
Nghe ngữ khí này của nàng Trọng Vũ biết thuốc đó bôi cái gì, hơi xin lỗi nói: “Về sau ta sẽ chú ý một chút, sẽ không đau nữa.” Lúc ấy hắn nghe nói người trong lòng nàng là hắn, hắn mới không thể khống chế được mình nữa.
Nàng tốt như vậy làm cho hắn khó có thể kiềm chế được.
“Ân.” Thấy thái độ sư phụ thành khẩn như vậy, Đường Táo không tức giận nữa, cũng không hỏi vì sao hắn tức giận, chỉ ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn.
ở Kiêm Gia Các dùng bữa tối xong, hai người liền lên giường, Đường Táo thấy sư phụ cởi quần áo ôm lấy nàng, muốn nói cái gì đó, nhưng không biết mở lời như thế nào. Sư phụ ôm nàng vào lòng, lập tức hôn xuống cái trán của nàng, ôn hòa nói: “Ngủ đi.”
Đường Táo có ngốc đến đâu cũng biết hai người bọn họ nói cái gì, nhất thời trong lòng sốt ruột, thân mình giật giật.
“Tiểu cô nương này nước da trắng mịn, bộ dáng mềm mại, cố gắng có thể bán được một cái giá tốt.” Một người nam nhân trong đó nói.
“Bộ dáng này đương nhiên có thể bán lấy giá tốt, nhưng dung mạo cũng không phải là tuyệt sắc, người nhìn đi, nhất định là một vưu vật…” Một người nam nhân khác lại nói, lời nói còn đáng khinh hơn nhiều.
Miệng bị bịt, Đường Táo chỉ có thể “Ngô ngô ngô” kêu một tiếng, có người đến sờ mặt nàng, nàng sợ hãi chạy đến một góc — nàng hy vọng sư phụ sẽ nhanh tới cứu nàng.
“Từ từ, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là làm điều mà lão tử thích nhất, để ta thử nghiệm trước, nếu dùng tốt, ta sẽ không bán.”
Đường Táo muốn lùi lại phía sau nhưng chạm phải bức tường lạnh như băng, nàng giãy dụa, có một nam tử khác đè xuống người nàng, rốt cuộc cũng chỉ là nử tử mảnh mai yếu đuối làm sao có thể địch nổi một nam tử như vậy, còn một nam nhân khác bắt đầu cởi y phục của nàng.
Đường Táo cảm thấy thật dơ bẩn.
Nam nhân kia sờ đến đầu vai nàng, một mùi hương xa lạ truyền vào mũi nàng, Đường Táo phát điên muốn đạp hắn bay xa.
Thật không ngờ đột nhiên lại đá một cước, nam nhân đó âm thầm mắng một tiếng, sau đó hung hăng đánh nàng một cái.
Trên mặt rất đau làm Đường Táo khóc ra tiếng.
Lúc sau bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, sau đó là tiếng rống của hai nam nhân kia, Đường Táo sợ tới mức không dám động đậy, thân mình nho nhỏ cuộn lại một góc, bối rối tới cực hạn. Đến lúc được ôm vào một vòng ngực quen thuộc, Đường Táo mới lơi lỏng cảnh giác, nhịn không được khóc lớn lên.
“Đừng sợ.” Trọng Vũ ôm nàng vào ngực, thấp giọng an ủi một câu.
Phù Yến nhìn hai nam nhân miệng phun máu tươi nằm hấp hối trên mặt đất, cảm thấy cả kinh: Lực đạo này của sư huynh sợ là điên rồi!
Nhưng cũng đúng thôi, nếu đó là A Nguyệt, chỉ sợ hắn cũng sẽ điên mất.
Phù Yến nhìn hai người đang gắt gao ôm nhau đằng kia, rốt cuộc thở ra một hơi.
— May là Đường Táo không có chuyện gì, bằng không sư huynh hắn…
Ở Phượng Ngự Sơn mười ba năm, ở Ma cung ba năm, Đường Táo đã bao giờ phải chịu cảnh như vậy? Rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương, tất nhiên sẽ không tránh khỏi sợ hãi.
Nghe được tiếng khóc của nàng, tâm Trọng Vũ như bị ai đó đâm vài nhát, hắn lại để nàng bị bắt đi lúc đang ở cùng hắn, còn suýt nữa bị..
Hắn dựa vào cái gì mà ghen tị, ghen tị trong lòng nàng có người khác?
Dựa vào cái gì mà khi dễ nàng?
Hắn chẳng qua chỉ là một người mù, ngay cả người yêu mình cũng không bảo vệ được.
Hương thơm quen thuộc đột nhiên biến mất, bên người toàn là âm thanh xa lạ của người khác, không nhận được sự tồn tại của nàng, một khắc kia, hắn cảm giác máu toàn thân hắn đều nóng lên.
… Hắn chỉ là một người mù mà thôi.