Hầm Táo Ký
Chương 68 : Đừng đi
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Bên trong xe ngựa.
Toàn bộ thân mình của Đường Táo đều chôn sâu trong lòng ngực sư phụ, khóc nức nở, đáng thương như một con mèo nhỏ. Khóc một hồi bỗng nhiên thấy trên mặt có chút đau. Mới vừa rồi đi đánh một cái, tất nhiên là vô cùng đau đớn.
Chỉ là —
Bộ dáng này của sư phụ…
Đường Táo ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn một cái, rồi sau đó cúi đầu lau vết máu ở khóe miệng, không hé răng, chỉ thân thiết cọ lấy vạt áo của hắn.
Có sư phụ ở đây, nàng không sợ gì hết.
Thấy nàng dừng khóc, Trọng Vũ đưa tay lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói: “Ngủ một chút đi, chúng ta lập tức trở về nhà, ân?” Hắn không biết nên nói cái gì bây giờ, chỉ cảm thấy mình rất vô dụng, để cho nàng bị bọn chúng bắt đi.
Nếu hắn không phải một người mù, có lẽ sẽ trông chừng nàng tốt hơn, sẽ cưng chiều nàng, đem nàng ở trong lòng bàn tay mà sủng ái.
Hắn ích kỷ như vậy, chỉ có thể bắt nàng cả đời ở lại trong sơn trang, nếu không, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
—- nhưng nàng mới mười sáu tuổi.
Cảm xúc ấm áp trong lòng làm cho hắn hoàn hồn, Trọng Vũ hơi nhíu mày, lúc sau mới thương tiếc nói: “Đau không?”
Đường Táo không lên tiếng. Nàng biết tuy bây giờ sư phụ không nói gì nhưng vừa rồi trong ngôi miếu đổ nát kia lúc hắn ôm nàng làm nàng cảm thấy đau, nàng biết sư phụ lo lắng cho nàng, nàng đều biết.
Giờ phút này trên mặt của nàng… nàng không muốn làm cho sư phụ khó chịu thêm nữa.
Nhưng người thông minh như sư phụ, sao hắn có thể không nhận ra?
“Ta không sao.” Đường Táo cắn cắn môi, cảm thấy khóe miệng vô cùn đau đớn. Nàng luôn luôn sợ đau, bị sư phụ cưng chiều nên rất yếu ớt, hiện giờ rất đau, đau đến nỗi hốc mắt nàng lại đỏ lên.
Trọng Vũ Im lặng một chút, trên mặt không có biểu tình gì, lúc lâu sau mới mở miệng: “Bởi vì ta mù nên nàng muốn gạt ta?”
…thanh âm kia lạnh lùng xa xôi nhưng nước trong sơn cốc.
“Không phải, ta sợ… sợ làm chàng lo lắng hơn.” Đường Táo không nghĩ tới sư phụ lại nói như vậy, vội lắc đầu, vừa mới dừng khóc xong lại khóc nức nở, hai tay gắt gao nắm vạt áo hắn: “Ta thật sự không có việc gì, vừa rồi… ta chỉ sợ hãi mà thôi.”
Nàng thật sự rất sợ.
Lúc ở Phượng Ngự Sơn, nàng chỉ là một tiểu yêu không rành thế sự, chỉ đi lại quẩn quanh trong rừng đào của mình, im lặng sống một cuộc sống ổn định của mình. Sau đó lại đi theo sư phụ, lại ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, chưa từng phải chịu như vừa rồi bao giờ. Vừa rồi không có sư phụ bên cạnh, hai nam nhân kia nắm lấy tay của nàng… nàng rất sợ, nàng chưa bao giờ cảm thấy kinh sợ như lúc đấy.
Nếu như nàng không còn sạch sẽ nữa…
May là đang ở trong ảo cảnh, nếu không nàng cũng không còn mặt mũi nào mà gặp sư phụ nữa.
“Không sợ.” Vừa rồi nhất thời không nhịn được mới nói ra những lời trong lòng, nhưng lại sợ nàng sẽ khóc. Hắn đương nhiên biết, một cô nương gia gặp chuyện như vậy sẽ sợ hãi đến nhường nào, vậy mà hắn còn nói nàng?
Trọng Vũ cúi đầu xuống, khẽ hôn lên mặt nàng một cái: “Là lỗi của ta. Ngoan, đừng khóc.”
“Ân, ta…ta không khóc.” Tuy nói như thế nhưng nước mắt lại không nghe lời đua nhau rơi xuống. Trọng Vũ cực kỳ đau lòng, chỉ gắt gao ôm lấy nàng, trấn an.
Hắn cho tới bây giờ mới biết, khi nàng khóc như thế, tâm của hắn đều run rẩy.
Biết rõ nàng bị kinh hãi mới ủy khuất nhưng hắn vẫn không thể nào khống chế được tâm tình của mình.
Trọng Vũ than nhẹ một tiếng, chuẩn xác hôn xuống môi nàng, đem những âm thanh nức nở kia nuốt hết vào trong. Bên trong xe ngựa lắc lư một chút, Đường Táo theo bản năng nắm chặt lấy tay hắn, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của hắn. Lửa nóng triền miên làm lòng nàng dần dần được trấn an, gắt gao quấn quýt lấy nhau.
Nàng sao phải khóc chứ? Đường Táo âm thầm ghét bỏ chính mình.
Đường Táo biết sư phụ lo lắng cùng áy náy, dọc đường đi không ngừng hôn nàng, chỗ kia có phản ứng, cũng chỉ hôn môi nàng, không làm hành động nào khác.
Xe ngựa im lặng, chỉ có nàng và sư phụ gắt gao dựa sát vào nhau, cái gì cũng không suy nghĩ. Đường Táo nhất thời cảm thấy kiên định cùng an tâm.
“Còn sợ sao?” Tiểu cô nương trong ngực như một hồ nước, làm ướt hết tâm tình của hắn.
Kỳ thật hắn đã nghĩ có lẽ nàng nói sư phụ vì đơn giản người đó là sư phụ của nàng, có lẽ sẽ là nữ nhân, nhưng … hắn không lừa được chính mình, ngữ khí thân thiết như vậy, làm sao có thể là người nàng không thích được?
Đường Táo cắn môi, có chút kinh ngạc.Nàng không nghĩ tới sư phụ sẽ hỏi như vậy, nàng nhớ rằng nàng chưa từng gọi một tiếng sư phụ trước mặt hắn một lần nào. Nhưng không ngờ sư phụ vẫn biết, lại còn ghen.
Đường Táo có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại càng nhiều đau đớn hơn.
Nàng vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn, cúi đầu mắng một câu: “Ngốc tử.”
Trọng Vũ không nói gì.
“Sư phụ, chính là chàng.” Đường Táo mỉm cười, chậm rãi nói: “Trước kia ta cũng không dám tưởng tượng sẽ có một ngày sư phụ sẽ thích ta. Ta đã suy nghĩ cẩn thận, tâm nguyện lớn nhất đã sớm không phải là tu luyện thành tiên, mà là ở bên cạnh chiếu cố sư phụ thật tốt, chiếu cố hắn, hầu hạ hắn, làm cho hắn nhiều đồ ăn ngon, làm cho hắn mỗi ngày đều vui vẻ, mà ngay cả ước nguyện ban đầu cũng không cần…”
Nàng ngay từ lúc đầu chỉ muốn đi theo hắn để tu luyện thành tiên mà thôi.
“… Ta lo lắng sư phụ cưới sư nương rồi sẽ không cần ta nữa, ta thậm chí đã còn nghĩ tới, nếu Phù Yến sư thúc thật sự muốn kêt hôn với ta, ta sẽ từ chối, bởi vì ta chỉ muốn được ở bên cạnh sư phụ mà thôi.”
“Nàng đang nói cái gì vậy?” Trọng Vũ nghe xong thấy có chút hàm hồ, nhưng qua lúc nói đến Phù Yến, trong lòng hắn nghĩ: Nghĩ cũng đừng nghĩ! Là thê tử của Trọng Vũ hắn, sao có thể cho người khác?
“Bởi vì chàng đã quên. Chỉ cần chàng nhớ kỹ, sư phụ ta, phu quân của ta, người nam nhân ta thích, cũng chỉ là chàng mà thôi.” Đường Táo nói xong, kiễng chân lên hôn hắn: “Cảm ơn đêm động phòng hoa chúc của chàng, sư phụ, hiện tại… đồ nhi phải đi rồi.”
Đi?
Trọng Vũ cả kinh, lập tức nắm lấy cổ tay nàng: “Nàng muốn đi đâu?”
Thấy sư phụ kinh hoảng, Đường Táo nghĩ: vẫn là nam nhân bá đạo như thế, nào có giống đứa nhỏ như vừa nãy?
Bàn tay trắng nõn nhỏ bé che lại đôi mắt hắn: “Ta đi tìm chàng. Sư phụ, đồ nhi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh người.”
Tuy rằng không rõ nàng đang nói cái gì, nhưng Trọng Vũ phát hiện, lúc nàng gọi hắn là sư phụ, hắn lại cảm thấy rất quen thuộc. Tuy rằng lời nàng nói rất hoang đường, nhưng hắn tin.
“Đừng đi.” Trọng Vũ thấp giọng nói: “Như bây giờ không phải là rất tốt sao? Tiểu Táo, đừng đi.”
“Sư phụ?” Đường Táo tất nhiên cũng rất luyến tiếc, nhưng… hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi.
Nàng sờ lên búi tóc của mình, đem cây trâm đặt sang một bên, nhìn cây trâm phát ra ánh sáng càng ngày càng chói mắt, liền quay đầu không nhìn nó.
“Tiểu Táo.” Trọng Vũ như là biết cái gì đó, không tiếp tục giữ nàng lại nữa, chỉ vỗ về mặt nàng, mỉm cười nói: “Ta muốn nhìn thấy bộ dáng của nàng.”
Đường Táo đưa tay nắm lấy tay sư phụ, cái mũi ê ẩm, cười dài: “Bộ dáng đồ nhi không xinh đẹp bằng Phù Nguyệt, nếu chàng nhìn thấy, sợ là sẽ không thích.”
Lời này làm Trọng Vũ cười nhẹ: “Nói bậy, nàng là đẹp nhất.”
Hắn vuốt lông mi của nàng, cái mũi nàng, cánh môi hoa sen của nàng, sau đó là người của nàng…
“Đồ nhi sẽ không rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh sư phụ.” Đường Táo nói thật nhỏ, thấy sư phụ cười cười, dung nhan tuấn tú, nhưng hai má dần trở nên trong suốt…
“Sư phụ…”
Đường Táo hít cái mũi, giống như một con tiểu thú bị vứt bỏ, khóc nói: “Đồ nhi vất vả như vậy, sư phụ người về sau không được dọa đồ nhi nữa, không được để bị thương, được không?”
Nàng không muốn trải qua cảm giác này.
Đường Táo khóc rống lên, chỉ cảm thấy người nam nhân mặc hỉ bào trước mặt đang dần biến mất, toàn bộ trong phòng đều chậm rãi bị hút vào bên trong cây trâm.
“Về sau phải đối xử tốt với đồ nhi, không được khi dễ đồ nhi, cũng không cho thích cô nương khác, bằng không đồ nhi sẽ không bao giờ…để ý đến người nữa. Sư phụ, người có nghe thấy không?” Nói đến cuối, Đường Táo chút nghẹn ngào.
Nàng biết sư phụ đã nghe không được nữa rồi, ngay cả cảm giác biến mất của mình cũng đã dần dần đến, mí mắt nàng không chống đỡ nổi nữa, chậm rãi khép lại.
Nàng nói dối.
Cho dù sư phụ đối xử không tốt với nàng, khi dễ nàng, nàng vẫn chỉ thích một mình sư phụ.
Từng câu từng chữ đều là lời thật lòng.
—- không được thích người khác.