Hầm Táo Ký
Chương 69 : Uy hiếp
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Lúc này Đường Táo bị Đào Đào đánh thức.
Khi nàng tỉnh lại phát hiện mình đang tựa đầu vào một tảng đá bên cạnh hồ, mở to mắt nhìn sóng lăn tăn trên mặt hồ, nhìn Đào Đào ở bên cạnh, có chút kinh ngạc: “Đào… Đào Đào?!”
Sao lại là Đào Đào? Hơn nữa đây là nơi nào?
Đào Đào nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Đường Táo, khẽ vươn tay ra dí cái trán trơn bóng của nàng, chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép nói: “Người thật là ngốc! Ta không nghĩ ngươi lại đáp ứng như vậy, mỗi người của Ma giới đều hung tàn tới cực điểm, ngươi đi như vậy không phải là muốn chết sao?”
Đường Táo nghe như lọt vào trong sương mù, cảm thấy từng câu từng chữ Đào Đào nói nàng nghe không hiểu, nhưng khi Đào Đào nói đến Ma Giới, Đường Táo mới có một chút phản ứng, chớp chớp mắt cẩn thận nói: “Ma… Ma giới?”
“Lần này chưởng môn cho người khác lẻn vào Ma giới tìm lưới thạch, căn bản là cố hết sức rồi cũng không thấy tin tức gì. Ngươi nhìn lại ngươi một cái đi, lưới thạch mất tích lâu như vậy làm sao ngươi có thể tìm lại được, Bích Dung kia đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi thiên phú cao hơn nàng ta, học cái gì cũng nhanh hơn nàng ta, hơn nữa lại vừa được đại sư huynh…”
“Đào Đào, ngươi đang nói cái gì vậy?” Đường Táo tuy rằng nghe thấy mơ hồ, nhưng theo lời của Đào Đào nói thì vẫn nhận ra nơi này là Thường Vũ Sơn, là nơi Tư Trúc cùng Đào Đào bái sư tu tiên. Về phần đại sư huynh và Bích Dung, chợt nghĩ đến huynh muội của Mộ Hành đã gặp ở khách điếm.
Cho nên hiện tại…nàng đang ở Thường Vũ Sơn? Đường Táo nhíu mày: Sao có thể, ảo cảnh này là nàng cùng Đào Đào đi Thường Vũ Sơn bái sư tu tiên?
Kỳ thật, nếu lúc trước không gặp sư phụ, thì có lẽ sẽ có giờ phút này, nhưng… Đường Táo mỉm cười, nàng may mắn đã gặp được sư phụ.
“Đừnggiả bộ choáng váng, đại sư huynh bộ dáng tốt như vậy, tính tình lại tốt, hơn nữa pháp thuật cũng rát lợi hại, chẳng lẽ ngươi không vui sao?” Đào Đào ngồi bên cạnh Đường Táo, hỏi.
Vì như vậy nên Bích Dung mới tiến cử Đường Táo, nói cái gì mà Tiểu Táo tu vi không tồi, hơn nữa lại vốn là yêu, trà trộn vào Ma giới cũng sẽ không bị người khác phát hiện.
Phi! Rõ ràng là ghen ghét Tiểu Táo! Đào Đào cực kỳ buồn bực.
Đại sư huynh TIêu Mộ Thâm sao? Đường Táo cẩn thận nhớ lại tính cảnh lúc gặp Tiêu Mộ Thâm, nói thật, Tiêu Mộ Thâm lớn lên rất xuất sắc, nhưng nàng lại gặp qua nam nhân tốt hơn, đó chính là sư phụ. Luận về pháp thuật, sư phụ lợi hại hơn Tiêu Mộ Thâm rất nhiều, về phần tính tình… về sau sư phụ đối xử với nàng rất ôn nhu, không có tức giận với nàng.
So sánh như vậy,Đường Táo tất nhiên cảm thấy mình không có lý do gì để mà thích Tiêu Mộ Thâm mới gặp một, hai lần kia cả.
“Ta không thích.” Đường Táo trả lời thành thật, lại thấy Đào Đào nhìn ra đằng sau nàng.
Đường Táo theo ánh mắt Đào Đào nhìn lại, thấy một nam tử mặc áo trắng nhanh nhẹn đi tới, một thân áo trắng này làm cho Đường Táo đột nhiên cả kinh, lúc sau nhơ slaij, mới biết người đến đây là Tư Trúc.
Đúng rồi, đây là Thường Vũ Sơn.
“Ta đi trước đây, Tư Trúc ngươi hảo hảo khuyên nhủ Tiểu Táo.” Đào Đào hướng về phía nàng đá lông nheo một phát, Đường Táo lại mơ mơ màng màng, bây giờ bên hồ chỉ còn lại nàng cùng Tư Trúc.
Câu trả lời vừa rồi của Tiểu Táo hắn có nghe thấy được. Hóa ra Tiểu Táo không thích đại sư huynh. Trong lòng Tư Trúc vui vẻ không nói lên lời. Ban đầu hắn nghĩ Tiểu Táo thích đại sư huynh, hơn nữa đại sư huynh mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn tất nhiên là không bằng rồi.
Tiểu Táo thích đại sư huynh cũng là theo lý thường.
Nhưng Tiểu Táo một chút cũng không che dấu nói nàng không thích đại sư huynh.
“Tiểu Táo, ngươi thật sự muốn đi sao?”
“Ta sao?” Đường Táo thấy Phù Yến chỉ mình, kinh ngạc nhìn hắn, làm như nghĩ tới điều gì, liếc mắt người đang ngồi trên kia một cái, rồi sau đó âm thanh thản nhiên nói: “Ta chỉ có một chút trù nghệ, nguyện ý sẽ mỗi ngày làm mọi mỹ phẩm cho Ma Tôn.”
Trù nghệ?
Sợ là không có sở trường gì đi. Thật sự là mất mặt xấu hổ, Mẫu đơn yêu cùng hồ yêu nghe thấy, chợt thấy buồn cười, âm thầm khinh bỉ.
Nhưng Phù Yến lại ngây ngẩn cả người, một đôi con ngươi đẹp liền căng thẳng, nghĩ thầm: đánh rắn sẽ không đánh đầu, tiểu táo này lại có bị sư huynh uy hiếp? Sư huynh khôg thích ca múa, không thương tiếc nữ nhân, nhưng đối với chuyện ăn uống lại cực kỳ chú ý.
Phù Yến không nhịn được đánh giá tiểu cô nương này cẩn thận, dung mạo tiểu táo yêu này có chút thanh tú, đáng yêu. Da thịt trắng nõn, hơn nữa lại có trù nghệ, Phù Yến không khỏi có hảo cảm hơn vài phần.
Không biết ý của sư huynh thế nào?
Quả nhiên, hắn vừa quay đầu liền đã thấy sư huynh đang đi xuống, dung nhan tuấn tú không lộ ra một tia biểu tình gì, làm người khác không đoán ra tâm tư.
Hắn cười cười, thức thời thối lui sang một bên, nghĩ thầm: sẽ có chuyện vui.
Hơi thở quen thuộc tới gần làm Đường Táo có chút hoảng hốt, giống như đang nằm mơ. Nàng nhìn sư phụ tới mình càng gần, rồi dừng lại trước mặt nàng.
Sư phụ rất cao, ba năm nay nàng cũng cao lên không ít, nhưng cũng chỉ đứng lên lồng ngực sư phụ.
“Tiểu Táo, ta muốn nhìn thấy bộ dáng của nàng một chút.”
Đường Táo đột nhiên nhớ tới lời sư phụ nói. Sư phụ, hiện tại người… lại quên sao?
Yêu mình, khi dễ mình, đã từng cùng nàng vô cùng thân thiết nhưng hiện giờ lại dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn nàng, rõ ràng tối qua hai người bọn họ còn ở bên nhau, nhưng giờ phút này lại như người xa lạ mới gặp.
Nàng không nên trách hắn, nhưng lại cảm thấy rất ủy khuất.
Thật lâu sau, thấy sư phụ không nói gì, không khỏi có chút lo lắng: lần đầu tiên sư phụ không có vị giác, lần thứ hai sư phụ không nhìn thấy, vậy lần thứ ba này… sư phụ có thể nào sẽ không nói chuyện?
“Trù nghệ?” Môi mỏng khẽ mở, thản nhiên phun ra hai chữ này.
Nghe được thanh âm của sư phụ, Đường Táo thở ra một hơi, vội gật đầu: “Ân.”
“Nhưng….” Thần sắc Trọng Vũ thản nhiên, không vội mở miệng nói: “Bổn tọa không thiếu đầu bếp.”
Không thiếu sao? Đường Táo nghe thế có chút mất mác, ánh mắt cụp xuống, bộ dáng tội nghiệp cùng ủy khuất…
Đang lúc Đường Táo đang âm thầm lo lắng, đột nhiên hơi thở lạnh băng đến gần nàng.
Khoảng cách gần như vậy, ánh mắt u chìm làm Đường Táo nhìn không nháy mắt, có chút ngây ngốc.
Hồi lâu, Trọng Vũ mở miệng, tiếng nói trầm thấp dễ nghe: “Bổn tọa chỉ thiểu nữ nhân và đồ nhi… ngươi muốn làm cái gì?”