Hầm Táo Ký

Chương 72 : Sủng ái

Ngày đăng: 22:56 21/04/20


Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.



Khó có được một đêm ngủ rất sâu, Trọng Vũ chậm rãi mở hờ ánh mắt ra, giật giật cánh tay, phát hiện cánh tay có chút nặng và tê. Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang ngủ say trong lòng, tóc dài trải ra sau gối, mặt nàng trắng nõn mềm mại.



Tay đưa ra vén những sợi tóc ở mặt nàng, đem chúng bỏ ra phía sau, tay chạm vào làn da mềm mịn kia, nhịn không được sờ thêm vài lần.



Ánh mắt hắn đi xuống, cái cổ bạch ngọc, phía dưới nữa là bộ ngực đang phập phồng làm cổ họng hắn trở nên khô khốc.



Nàng dựa vào ngực hắn mà ngủ, nhìn qua rất nhỏ, rất dịu ngoan ngu thuận.



“Đường Táo.” Đây là nàng đêm qua đã nói cho hắn biết, tên của nàng.



Quả táo sao? Trọng Vũ khó có khi nhếch môi, cúi người xuống hung hăng cắn một cái ở trên mặt nàng. Chắc là bị đau, tiểu cô nương trong lòng đang ngủ say bỗng dưng tỉnh lại, mở to con ngươi vô tội cùng ủy khuất ra nhìn hắn, cánh môi hoa sen hé mở: “Đau…”



Thấy bộ dáng tội nghiệp của nàng, tâm tình Trọng Vũ tốt hơn rất nhiều, bàn tay vỗ một phát ở hông nàng, thản nhiên nói: “Hầu hạ tat hay quần áo.”



Đường Táo vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ, nhưng nghe sư phụ nói như thế, lập tức kịp phản ứng lại. Nhớ tới biểu hiện đêm qua của mình, Đường Táo chợt cảm thấy —- mình phải ngoan ngoãn hơn nữa, như vậy sư phụ mới thích mình.



“Ân.”



Vì thế Đường Táo bật người dậy dứng lên hầu hạ sư phụ, nhưng sư phụ còn ôm nàng, nàng vội vàng đứng lên liền bị hắn đè xuống. Trong ngực sư phụ rất ấm, Đường Táo xấu hổ đến nỗi đỏ mặt, hai tay đặt trước ngực hắn, con ngươi cúi xuống không dám nhìn.



Tư thế như vậy, cảnh xuân trước ngực nàng lộ ra không xót một cái gì, Trọng Vũ ngửi hương thơm trên người nàng, lòng bàn tay trống không nhịn không được tự chủ đưa tay lên, nhẹ nhàng bóp.



Thân mình Đường Táo run lên, hiện giờ đã đâm lao thì phải đành theo lao, cử chỉ nhiệt tình quen thuộc kia làm nàng sợ tới mức không dám động đậy.



“Tôn thượng, ta…” Đường Táo cắn môi, một đôi con ngươi xinh đẹp như mặt nước hồ mùa thu.



Rất quyến rũ hắn.



Trọng Vũ sao có thể cản được cái trêu chọc này, đêm qua ôm nàng, cả thân thể mềm mại của nàng đều dính vào người hắn, dục vọng mãnh liệt liền xông tới, nếu không phải tại nàng rơi lên thì chỉ sợ hắn cũng đã làm rồi.



Hắn cho phép nàng ở lại Thừa Hoa Điện, tất nhiên là có nghĩ đến phương diện kia.



Thật vất vả mới gặp người mà hắn không bài xích, hắn không có lý do nào để cự tuyệt cả.



Động tác trên tay Trọng Vũ lại dùng thêm sức một chút, tiểu cô nương mảnh mai kiền không nhịn được ưm lên một tiếng, hắn cảm thấy thân thể mình sắp chịu đựng tới cực hạn rồi, như sắp có cái gì chui ra vậy.



Không kịp suy nghĩ nhiều, thân mình đã có phản ứng, hắn xoay người đem nàng áp chế dưới thân, tay to vung lên xé bỏ hết quần áo trên người nàng. Đường Táo kinh hoảng, lại nghe thấy âm thanh xé vải vang lên, rồi sau đó hai thân thể dán sát vào với nhau.


“Ta ăn no rồi.” Đường Táo mở to hai mắt, sợ sư phụ không tin, liền sờ xuống bụng của mình.



Thấy nàng nhu thuận như vậy, nhìn thấy được có vài phần cưng chiều mà kiêu, Trọng Vũ cảm thấy thập phần hưởng thụ. Hôm qua còn sợ hãi như vậy, sợ bị mình đuổi đi, nhưng hôm nay lại lộ ra tính tình thật như vây, xem ra là đã không sợ nữa rồi.



Ăn no rồi vậy..



Trọng Vũ không vội cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nghiêm trang nói: “Vậy theo ta đi ngủ trưa.”



Mới vừa ăn xong sao có thể ngủ được, Đường Táo lắc đầu. Thấy sắc mặt sư phụ vẫn bình thường, liền vội vàng nói: “Ta nghĩ nên đi dạo một lát, mới vừa dùng bữa xong.”



Trọng Vũ bỗng nhiên đứng dậy, không buông tay, chỉ nói: “Cùng đi.”



Sư phụ sức lực quá lớn, Đường Táo cổ tay bị nắm tới phát đau, lặng lẽ giương mắt sang nhìn hắn, thấy sắc mặt sư phụ vẫn lạnh nhạt như thường.



“Làm sao vậy?” Thấy được ánh mắt của nàng, Trong Vũ cúi xuống nhìn nàng.



Bản thân Đường Táo vẫn yếu ớt, đi trong chốc lát, càng đau hơn: “Cổ tay…”



Cổ tay? Trọng Vũ mới nhớ ra là mình đang nắm lấy tay nàng, sau đó vội buông ra, đã thấy một màu hồng nhạt quanh cổ tay nàng, nghĩ: Có phải là quá yếu ớt hay không? Hay là do khí lực hắn quá lớn?



Đường Táo thấy biểu tình của sư phụ, đưa tay hắn xòe ra, rồi sau đó đan năm ngón tay của mình vào tay hắn, mở to hai mắt: “Như vậy sẽ không đau.” Cánh môi phấn nộn khẽ hé mở, cười nói tự nhiên.



Ánh mắt Trọng Vũ dừng lại trên môi nàng, nghĩ đến hương vị ngọt ngào sáng nay, liền không chút do dự đem tay rút về, ôm nàng vào trong ngực.  Vóc dáng nàng rất nhỏ, đứng chỉ đến ngực hắn, hắn khẽ nắm lấy hông của nàng, đem đôi môi đỏ mọng kia ngậm vào.



Lén lúc thân thiết còn chưa tính, hiện giờ còn đang đi dạo trong viện… Đường Táo do dự chớp mắt một cái, liền bất mãn đẩy đẩy hắn, nghĩ thầm: Nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.



Thấy nàng phản kháng, như trêu chọc tâm tư hắn, Trọng Vũ đem vòng eo nàng khuấy động một chút, sau đó đem nàng dựa vào cây cổ thụ bên cạnh, hôn càng sâu hơn.



Cho nên lúc Phù Yến có chuyện muốn bẩm báo với sư huynh mình, liền nhìn thấy một hình ảnh như vậy….



Nam tử áo bào trắng cao lớn đang khi dễ một tiểu cô nương dưới gốc cây, tiểu cô nương nhỏ xinh kia có vẻ là không nguyện ý lắm, để tay ở trước ngực nam tử đẩy đẩy, lại bị nam tử dùng sức áp chế lại. Đang ban ngày ban mặt mà khi dễ một cô nương như vậy, thật sự là hành vi rất cầm thú.



Lúc này tinh thân trọng nghĩa tiềm tàng trong người Phù Yến bỗng dưng bật ra.



Đang lúc Phù Yến muốn tiến đến, đã thấy cầm thú kia nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn mình.



Phù Yến bị dọa đến ngu ngơ tại chỗ.



Từ từ, tên cầm thú này sao lại nhìn quen mắt như vậy chứ?