Hầm Táo Ký

Chương 80 : Kết cục (Trung.)

Ngày đăng: 22:56 21/04/20


Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.



“Ngoan, ngủ tiếp một lát đi.”



Nghe âm thanh của sư phụ, Đường Táo bĩu môi.



Tuy rằng đem qua hồ nháo, nhưng hôm nay đã ngủ một mạch đến giờ Thìn, nàng sao có thể ngủ được nữa? Sư phụ lại rất thích ngủ,  có thể sư phụ sẽ không ôm nàng ngủ, nàng phải dạy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho sư phụ, sau đó hầu hạ sư phụ rửa mặt chải đầu.



Đường Táo cũng không sợ hắn, đưa tay lên nhéo mặt hắn, phát hiện cảm xúc vô cùng tốt, liền nhịn không được nhéo thêm vài cái. Lúc sau thấy sư phụ nhíu mày, ánh mắt còn chưa mở ra đã cằm lấy tay của nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, đưa đến bên môi hôn vài cái.



Ngứa.



“Không được náo loạn, ta muốn đứng lên.” Đường Táo đưa tay thu về, nhưng sư phụ lại nắm rất chặt, nửa điểm cũng không lới lỏng. Nghe được thanh âm của nàng, sư phụ mới chậm rãi mở mắt ra, nhất thời đem bộ dáng còn chưa tỉnh hẳn nhìn nàng, có thêm vài phần trẻ con.



Trước kia nàng có chút sợ sư phụ, nhưng mỗi lần ngủ sẽ làm cho nàng cảm thấy thân cận hơn một chút, ý sợ hãi trong lòng cũng tiêu tán đi rất nhiều.



“Đứng lên cũng không có việc gì làm, ngủ thêm một lát đi.” Tay hắn để ở eo nàng, nhéo nhéo vài cái, rồi sau đó nắm lấy tay nàng đặt lên ngực hắn, hái má cọ vào chóp mũi của nàng, thật sự là một canhruyeen ương thư thái: “Nếu không, cùng vi sư trò chuyện?”



“Ân.”



Trọng Vũ cười thành tiếng, tiếng nói trầm thấp: “Về phần thành thân, Phù Yến đã an bài, nếu nàng có yêu cầu gì, có thể nói ra.” Hắn thích nàng, cho dù nàng có nói là muốn ánh trăng trên trời, hắn cũng sẽ tìm cách lấy nó về cho nàng.



Đường Táo sao có thể có yêu cần gì được? Bất quá nghe thế có chút kinh hỉ, tâm tư hiện tại của nàng đều đặt vào đứa nhỏ trong bụng, cái gì khác cũng đều không muốn để ý đến, lại không nghĩ đến sư phụ đã muốn bàn đến việc hôn nhân.



Nàng mỉm cười, nói: “Đồ nhi không có yêu cầu gì, hết thảy đều nghe theo sư phụ.”



Làm như nghĩ tới điều gì, Trọng Vũ vỗ lưng nàng: “Cây nho kia, nàng không định nói cho nàng ta sao?”



Tuy rằng tiểu đồ nhi có hai bằng hữu là Đào Đào cùng Tư Trúc, nhưng… hắn vẫn không muốn mời nam nhân kia, huống hồ người nam nhân này còn mơ ước đến nữ nhân của Trọng Vũ hắn.



Rất làm người ta không thoải mái.



Đường Táo rất cảm động vì được sư phụ săn sóc, lại nói: “Không cần.” Đào Đào cùng Tư Trúc đã có nơi để ở, nếu hiện giờ vì chuyện nàng thành thân mà chạy tới, chỉ sợ người ở Thường Vũ Sơn biết, sẽ không được tốt. Nàng không muốn vì mình mà làm họ khó xử.



“Sư phụ, về sau đồ nhi chỉ còn mỗi sư phụ, không cho phép sư phụ khi dễ đồ nhi.” Đường Táo giương mắt, đôi mắt to tràn đầy ủy khuất, ngữ khí yêu kiều nói.



Trọng Vũ nở nụ cười, bàn tay to vỗ nhẹ bụng nàng, một chút lại một chút, cực kỳ ôn nhu: “Vi sư nào dám?” Hắn đau nàng, yêu nàng còn không kịp, sao có thể bảo hắn khi dễ nàng được?



Nhìn mặt mày sư phụ như vậy, Đường Táo cảm thấy giờ khắc này rất hạnh phúc.



Trong lòng nàng rất ấm áp.



Việc hôn nhân được quyết định một tháng sau, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa nàng cũng không thể ở lại Thừa Hoa Điện được. Trọng Vũ tất nhiên không chịu, nhưng cũng không lay chuyển được Đường Táo, đành để cho nàng đến Tuyết Thính Cư. Tuyết Thính Cư cùng Ánh Nguyệt Hiện của Phù Nguyệt rất gần, hai cô nương gia có thể nói chuyện cùng nhau, cũng không tồi.



Ban ngày thì bình thường, nhưng tối đến sau khi tắm rửa xong nằm trên giường, nhìn tẩm điện trống rỗng  lạnh như băng, hắn làm sao mà ngủ được. VÌ thế liền không do dự nữa, đứng dậy mặc xiêm ý liền đi Thính Tuyết Cư.


Khăn voăn bị nhấc lên, Trọng Vũ nhìn nàng, lòng tràn đầy vui mừng. Xưa nay đều không trang điểm, phấn nộn trắng nõn, hiện giờ lại dung nhan tinh xỏa như vậy, làm cho hắn được mở rộng tầm mắt. Hắn đưa tay vuốt ve mặt nàng, Đường Táo chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn sư phụ một thân hỷ bào, hai gò má ửng đỏ lên.



Đúng là càng kiều diễm.



Trọng Vũ nhịn không được hôn một cái.



Đêm động phòng hioa chúc này làm người ta quả thực rất vui sướng, nhưng tiểu đồ nhi lại đang mang thai đứa nhỏ, có một số việc không thể làm được. Trọng Vũ có chút tiếc nuối, nhưng đợi hồi lâu rồi, giờ rốt cuộc cũng có thể ôm tiểu đồ nhi ngủ, cũng đã rất thỏa mãn rồi.



Hai người tắm rửa chải đầu xong liền lê trên giường.



Đường Táo mệt mỏi cả một ngày, thấy nàng mệt mỏi, Trọng Vũ cũng trợn tròn mắt, xem như thế nào cũng không đủ: “Hôm nay sẽ tha cho nàng, đợi khi đứa nhỏ sinh ra, nàng nên bù đắp lại cho ta.”



Đường Táo đang buồn ngủ, chỉ mơ mơ màng màng hỏi lại: “Bù đắp cái gì?”



Trọng Vũ nở nụ cười, cúi đầu cắn lên môi nàng một cái, nói: “Tất nhiên là đêm động phòng hoa chúc.”



Đường Táo thẹn thùng, nhưng cũng biết sư phụ vất vả như nào, liền vùi đầu vào trong ngực hắn, nhẹ ngàng gật đầu: “Ân.” Dù sao hai người bọn họ cũng đã thành thân, làm chuyện vợ chồng tất nhiên là rất bình thường.



Mỗi ngày đều cùng giường, nhưng chỉ đắp chăn đi ngủ đơn thuần, sự tình gì cũng không làm, Trọng Vũ oán niệm ngày càng sâu.



Mỗi lần thấy ánh mắt sư phụ nhìn mình, Đường Táo cảm thấy ánh mắt kia sâu kín, giống như một con sói đói. Đường Táo thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại nghĩ, chỉ sợ nếu đứa nhỏ được sinh ra, nàng sẽ phải chịu tội.



Sư phụ nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, Đường Táo bắt đầu lo lắng.



Đã bốn tháng rồi, Trọng Vũ cũng có chút không nhịn được, cũng không biết từ nơi này xem được là nói sau ba tháng nếu cẩn thận một chút, việc phòng the vẫn có thể làm được. Trọng Vũ lập tức kích động lên, tuy rằng rất muốn, nhưng lại có điều cố kỵ đối với thân thể của nàng, liền cố ý tìm Phượng Nghiêu đến Ma giới.



Lần trước ở đại hon, Phượng Nghiêu đã may mắn được nhìn thấy hôn lễ long trọng này, hiện giờ đến bắt mạch, tất nhiên là vui sướng.



Nhưng kết quả bắt mạch lại không làm Trọng Vũ được như ý, cần hảo hảo bồi bổ cùng điều trị, càng không phải nói, chuyện phòng the không thể làm. Nghe xong lời Phượng Nghiêu nói Đường Táo có chút lo lắng cho đứa nhỏ ở trong bụng, lúc sau nghĩ đến dụng ý của sư phụ, có chút áy náy.



Nhưng chuyện Trọng Vũ lo lắng nhất vẫn là nàng cùng đứa nhỏ.



“Không cần lo lắng.” Trọng Vũ thấy mày nàng nhíu lại, cúi người hôn trấn an.



Nghe âm thanh của sư phụ, Đường Táo không nhịn được đến gần người hắn, vuốt nhẹ bụng, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.



“Bất quá, lần sau vi sư sẽ không khách khí.” Trọng Vũ nhướng mày, hướng tới mặt Đường Táo cắn một cái.



Sư phụ tính tình trẻ con như vậy, làm cho Đường Táo vừa thẹn vừa buồn cười, ánh mắt run lên, đỏ mặt nhỏ giọng: “Ít nhất… cũng đợi thêm mấy tháng nữa.”



Tiểu đồ nhi đã nói thế, Trọng Vũ cũng có chút hy vọng, đem môi ghé vào tai nàng, Đường Táo biết hắn định nói cái gì, đưua tay đập vào ngực hắn một cái, gắt giọng: “Không cho nói.” Cái loại yêu cầu này, nàng làm sao có thể đáp ứng… rất cầm thú.



Còn mấy tháng nữa, hắn vẫn có thể chờ dược. Mặt mày Trọng Vũ nhu hòa đi, nhiễm ý cười nhàn nhạt.



—- nhưng chờ lại lâu như vậy, chờ tận đến ba năm!