Hầm Táo Ký
Chương 81 : Kết cục (Hạ.)
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Ngày đứa nhỏ được sinh ra, Đường Táo vẫn nằm trong ngực sư phụ.
Từ lúc có thai cho đến nay, nàng ngủ rất nhiều, mỗi lần đều ngủ rất lâu mới đứng lên, như vậy cũng rất hợp với sư phụ, hai người nằm ở trong chăn trò chuyện, vành tai tóc mai đều chạm vào nhau, cũng không tồi.
“Phượng Nghiêu nói, sắp đến ngày rồi.” Mày Trọng Vũ cuối cùng cũng dãn ra, tưởng rằng mười tháng ai ngờ lại tận ba năm, hắn rất khó chấp nhận được, nhưng mỗi ngày đều được chiếu cố nàng, hắn vẫn thấy cực kỳ ấm áp.
— bất tri bất giác, cũng sắp ba năm.
Chuyện của Ma giới toàn quyền giao cho Phù Yến giải quyết, từ lúc thành thân, hắn nửa điểm cũng không hỏi tới. Phù Yến cũng thức thời, sẽ không ngốc đến nỗi tới quấy rầy hắn.
Đường Táo nhìn cái bụng tròn trịa của nàng, trong lòng lại vừa vui mừng hớn hở chờ mong, tiểu tử kia so với những đứa nhỏ khác đặc thù một chút, toàn bộ bởi vì do phụ thân hắn có thân phận khác người, hiện giờ nhìn qua bụng lớn hơn phụ nữ có thai một vòng.
Kỳ thật Đường Táo đối với hắn cũng có chút áy náy, người có thai đa phần đều đa sầu đa cảm, cảm xúc lẫn lộn, có một số việc nàng cũng sẽ lo lắng, mang thai sẽ béo, sư phụ sẽ thích cô nương khác hay không? Có thế thấy sư phụ chăm sóc chiếu cố mình như vậy, thẩm chí còn hầu hạ nàng rửa chân, nàng liền không bao giờ… suy nghĩ vớ vẩn nữa.
Sư phụ đã nói trong lòng chỉ có nàng, nàng cũng nên tin tưởng sư phụ.
“Tiểu Táo, vi sư nghĩ muốn…” Trọng Vũ đem môi đi qua.
Nhiều lần như vậy, tất nhiên Đường Táo biết hắn muốn cái gì, mới đầu còn thẹn thùng, nhưng hiện giờ đã thành thói quen, đem tay của mình tiến vào. Trọng Vũ đắc ý, chợt động, lại thấy đồ nhi cau mày rên một tiếng, sắc mặt tái nhợt: “Đau..”
Đây là… sắp sinh!
Chỗ kia của Trọng Vũ nhất thời sợ tới mức…, sau đó hắn chạy nhanh đi gọi Hải Đường dẫn bà đỡ đến.
Tuy rằng đứa nhỏ này hoài thai vất vả, nhưng thời điểm sinh ra cũng không dám la lối tra tấn mẫu thân hắn, thật rất biết điều đi ra. May là như thế, nếu như nghe được tiếng kêu đau của đồ nhi, chắc Trọng Vũ cũng sẽ điên lên mất.
Sinh xong đứa nhỏ, cả người Đường Táo đều mệt đến vô lực, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Bà đỡ đem đứa nhỏ bọc trong tã lót đưa đến trước mặt Trọng Vũ, cười nói: “Tôn thượng, bộ dáng của tiểu điện hạ nhìn thật đẹp mắt, tuấn tú như vậy, quả thực rất giống từ một khuôn đúc ra cùng Tôn thượng.”
Trọng Vũ không đưa tay ra đón, chỉ cúi đầu nhìn tiểu tử bên trong tã lót kia —- nhiều nếp nhăn như vậy, mắt còn chưa cả mở, liền nhịn không được nhíu mày, thầm nghĩ: xấu như vậy, có chỗ nào giống hắn?
Đường Táo ngủ vài canh giờ mới tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy sư phụ đang chăm sóc cho nàng. Trọng Vũ thấy nàng tỉnh, vội vui sướng cúi người hôn mặt nàng, lại bị nàng cự tuyệt.
Đường Táo khẩn trương nói: “Đứa nhỏ đâu?”
Trọng Vũ: “…”
Đường Táo ôm đứa nhỏ, đưa tay sờ mặt nó, phấn nộn rất đáng yêu. TIểu tử kia ngủ đến say sưa, Đường Táo lần đầu được làm mẫu thân, lại mang thai lâu như vậy, hiện giờ nó đã đi ra, quả thực càng nhìn càng thích.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
“Sư phụ, đứa nhỏ của chúng ta bộ dạng thật là tốt.” Đường Táo nhịn không được khoa trương nói. Đứa nhỏ là do nàng sinh ra, là con của nàng cùng sư phụ, trong lòng Đường Táo rất vui sướng, cúi đầu hôn tiểu tử nhỏ, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Thấy Đường Táo như thế, Trọng Vũ cũng không dám nói gì, chỉ yên lặng gật đầu nói một câu: “Ân, đẹp.”
Từ lúc đứa nhỏ được sinh ra, Trọng Vũ tưởng mùa xuân của mình đã đến, nhưng lại không ngờ rằng hắn bị thất sủng.
Lúc nàng mang thai hắn một tấc cũng không rời để hầu hạ nàng, hiện giờ đứa nhỏ được sinh ra, tất cả tâm tư của Tiểu Táo đều đặt hết lên trên người nó, ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không có.
Đường Táo thấy sư phụ chậm chạp không có hành động gì khác, liền không xấu hổ nữa, liền ngồi dậy nhìn vào ánh mắt sư phụ, ủy khuất nói: “Sư phụ, bỏi vì ta béo cho nên chàng không thích ta nữa sao?”
Quả thực là nói bậy!
Từ lúc sinh đứa nhỏ ra, quả thực nàng có đẫy đà lên một ít, chỗ kia cũng lớn hơn rất nhiều, nhưng …. Làm cho hắn càng thích hơn.
Sư phụ không nói lời nào làm Đường Táo nghĩ tới vị thần nữ mềm mại lả lướt kia, không khỏi nhíu mi: “Hay sư phụ thích vị thần nữ TIên giới kia?” Lời này nói ra, mang theo vài phần nức nở, làm cho người nghe phá lệ đau lòng.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
“Nói bậy bạ gì đó?” Trọng Vũ ôn nhu trách cứ, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Trong lòng vi sư chỉ có nàng, sao có thể coi trọng nữ tử khác?”
Đường Táo ngẩn người, nói: “Vậy… Vị thần nữ kia…”
“Ta để Phù Yến đi tiếp nàng ta.” Trọng Vũ thản nhiên nói, rồi sau đó khóe miệng cong lên: “Sao nàng có thể hi vọng vi sư…”
“Không được nói!” Đường Táo lớn tiếng nói, vươn tay ngọc ra ôm lấy cổ hắn, mềm giọng nói: “Không được, ta không cho phép.”
Kích động như vậy làm Trọng Vũ cực kỳ đắc ý, khuôn mặt tuấn tú nhiễm ý cười, đưa tay xoa lưng nàng, tâm tư lập tức nhộn nhạo cả lên: “Vậy đừng suy nghĩ lung tung nữa, được không?”
“Ân.” Đường Táo ở trong lòng hắn nhu thuận gật đầu, lúc sau lại nhỏ giọng: “Vậy vì sao chàng lại…” Không phải đã quá ba tháng rồi sao?
Mới vừa hỏi, Đường Táo chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt sâu kín của sư phụ, nhất thời hiểu rõ.
—– Ánh mắt này còn lạ gì nữa? Rõ ràng là….
“Vi sư lúc nào đã nói là không cần?” Trọng Vũ cúi người cắn vành tai nàng, tiếng nói ám muội: “… Vi sư mỗi ngày đều nghĩ đến, nghĩ đến sắp bệnh rồi. Đến, sờ vi sư.”
Đường Táo nhất thời dở khóc dở cười, cảm giác được sư phụ đã phát dục, liền không do dự gì nữa, ngẩng đầu thân thiết hôn mặt hắn: “Về sau ta sẽ không chỉ lo cho một mình A Dự nữa.” A Dự là đứa nhỏ của nàng, sư phụ là phu quân của nàng, nàng đều phải quan tâm.
“Ân.”
Đã lâu như vậy rồi, Trọng Vũ làm sao có thể nhịn được, liền lập tức vào chủ đề.
Đường Táo biết sư phụ gấp, cũng không cự tuyệt, trong lòng còn có phần vui mừng.
Thời điểm đang giao chiến, sườn điện bên kia bắt đầu truyền đến tiếng khóc, tiểu gia hỏa này cực kỳ giống phụ thân mình, khí tức mười phần, tiếng khóc rất to, ở tẩm điện bên nay nghe thấy rõ rành mạch.
“Sư phụ, A Dự khóc.” Đường Táo quay đầu đẩy hắn.
Trọng Vũ làm sao có thể để ý điều đấy, hôn miệng nàng, thở hổn hển nói: “Hải Đường sẽ chiếu cố.”
Nhưng A Dự khóc lớn tiếng như vậy, Đường Táo làm sao còn tâm tư, vội từ trong ngực sư phụ giãy dụa đứng lên, mặc áo quần tử tế rồi chạy đi thiên điện.
Tiểu đồ nhi đi thiên điện, Trọng Vũ một mình nằm ở trên giường.
Trọng Vũ tưởng đường hành quân của mình đã được rộng mở, ai lại ngờ rằng…
Buổi tối nhất định phải thu thập nàng! Xem nàng còn có dám vắng vẻ hắn hay không?!
———– HOÀN CHÍNH VĂN. ————–