Hầm Táo Ký

Chương 82 :

Ngày đăng: 22:56 21/04/20


Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.



[Hắn gọi là Phù Yến, nàng kêu Phù Nguyệt.]







Nhìn nữ tử dung mạo tuyệt sắc bên cạnh, trong lòng Phù Yến âm thầm mắng sư huynh bỗng nhiên phát rồ lên kia của hắn, biết rõ hắn đã có người trong lòng, còn cố tình giao nhiệm vụ này cho hắn — tiếp đãi vị tiên nữ sứ giả kia.



Đối với vị thần nữ Lạc Vi này, Phù Yến cũng có chút nghe qua.



Tiên tử trên Tiên Giới đều có khí chất xuất thần thanh lệ, vị Lạc Vi tiên tử này lại là mỹ nữ đứng đầu Tiên Giới,hiện giờ nhìn thấy, cũng thực xứng với danh hiệu.



Nhưng hắn nửa điểm tâm tư đều không có, thậm chí còn không buồn liếc mắt lấy một cái.



Trong lúc lơ đãng, Lạc Vi bỗng nhìn thoáng qua Phù Yến, thấy hắn dung mạo phi phàm, ánh mắt không lộ ra sự cứng nhắc, không khỏi có vài phần hảo cảm.



Tuy nói thanh danh người ở Ma Giới không được tốt cho lắm, nhưng cũng không có vấn đề gì. Lần này nàng bị phái tới Ma Giới, cũng không biết có bao nhiêu tiên tử đã âm thầm cười trộm nàng. Lúc đầu nàng cũng cảm thấy rất ủy khuất, liền hướng Thượng Đế cầu tình, nhưng Thượng Đế cũng không dịch chuyển, quyết tâm phái nàng đến Ma Giới. Thân phận nàng cao quý đến ngày hôm nay, tất cả đều là do Thượng Đế ban tặng, thấy thái độ hắn cứng rắn như vậy, tất nhiên không dám nói gì.



Thời điểm nhìn thấy Ma tôn Ma Giới, nàng vẫn bị giật mình. Tiên Giới có bao nhiêu tiên quân tuấn tú, ái mộ nàng nhiều không kể xiết, trong đó cũng có những thân phận cực kỳ tôn quý, nhưng không một ai có thể lọt được vào mắt xanh của nàng.



Nàng có mỹ mạo, nếu muốn chọn phu quân, tất nhiên phải chọn một người thật tốt.



Tưởng rằng Ma tôn này bộ dáng cực kỳ dọa người như lời đồn đãi, nhưng thấy dung nhan như vậy, cả Tiên Giới cũng không một ai có thể sánh bằng. Nếu thật sự phải so sánh, chắc thượng thần Cửu Mặc có thể sánh bằng một góc. Cửu Trọng Thiên là nơi ở của Cửu Mặc Thượng Thần, nhưng người gặp qua được thượng thần rất ít ỏi, nàng chưa từng gặp qua, cũng cảm thấy có chút khuếch đại, cho nên vẫn cảm thấy vị Ma tôn này cao hơn một bậc.



Ma Tôn Trọng Vũ khác xa so với lời đồn đãi.



Chỉ lộ mặt một lần, cũng làm cho nàng phải ôm tâm tư, nhưng sau đó biết hắn rất cưng chiều thê tử, ôn nhu thâm tình, làm cho nàng rất ngưỡng mộ. Nam tử hoàn mỹ như vậy, mới có tư cách làm phu quân của nàng, nhưng cuối cùng… nàng cũng nghĩ thông suốt.



Ma tôn đối với mình vô tình, từ ngày ấy gặp qua một lúc, liền không xuất hiện nữa.



Nàng không ngốc, lấy tính tình lạnh lùng của hắn, có thể sủng ái được phu nhân của mình như vậy đã làm nàng phải nhìn với con mắt khác rồi, nghe nói vị phu nhân kia ban đầu là đồ nhi của hắn, lâu ngày sinh tình, cuối cùng tu thành chính quả, không lâu sau vị phu nhân kia lại sinh cho hắn một tiểu điện hạ.




Phù Nguyệt làm sao chịu nghe.



Vừa rồi nàng từ Thừa Hoa Điện đi ra, liền thấy hắn ôm vị mỹ nhân kia, thân mật như vậy, còn nói là trong sạch. Còn nói cái gì mà thích mình, nàng không ngốc như Đường Táo, sẽ không dễ bị lừa như vậy.



“A Nguyệt.” Thấy Phù Nguyệt đi rồi, Phù Yến một bên đuổi theo giải thích, hắn nhớ đến mới vừa nãy lúc nàng đứng dậy hài còn chưa cả đi, lập tức đau lòng. Bất chấp nàng đang tức giận, liền xoay người ôm lấy nàng.



Phù Nguyệt không ngờ tới hắn tự nhiên ôm lấy mình, vội bám lấy áo hắn, hờn giận nói: “Thả ta xuống!”



Phù Yến ngu mới buông tay, chỉ cúi đầu nhìn nàng, giọng nói êm ái: “A Nguyệt, trước đây muội nghe lời hơn rất nhiều.”



Hắn vĩnh viễn sẽ không thể quên được, khi đó, nàng nhỏ bé phấn nộn mỗi ngày đều đi phía sau mình, giống như một cái đuôi nhỏ. Buổi tối còn thích ngủ cùng hắn, nghe hẳn kể chuyện xưa rồi mới im lặng chìm vào giấc ngủ.



Nói như vậy, sắc mặt Phù Nguyệt bỗng chốc thay đổi, thản nhiên nói: “Ta không nhớ rõ.”



Phù Nguyệt không nhìn hắn, chỉ im lặng cắn môi.



Nàng nói dối, thật ra… nàng nhớ rất rõ.



Một số việc không muốn nhớ cũng không được, loại cảm giác thân thuộc khi còn bé ấy quả thật chưa từng quên. Khi đó cả sinh mệnh của nàng chỉ có hắn, lại ở tại cái viện nho nhỏ kia, ngày qua ngày, mỗi ngày nàng đều chờ hắn đến.



—– nhưng hắn rất bận, không rảnh đến gặp nàng.



Khi đó nàng còn nghĩ: Có phải ca ca không thích mình nữa hay không, hắn ngại phiền phức, cho nên muốn bỏ rơi nàng sao?



Nàng chỉ có một mình, nàng rất sợ hãi…



Nàng cái gì cũng đều không hiểu, hoa Nguyệt Tang hấp thụ linh khí tạo thành người, lúc ấy cũng chỉ là một  tiểu nữ oa sáu tuổi. Nàng mở to mắt nhìn người đầu tiên xuất hiện trong đời nàng là hắn, hắn nói hắn là ca ca của nàng.



Hắn gọi là Phù Yến, nàng kêu Phù Nguyệt.