Hận
Chương 16 :
Ngày đăng: 20:36 18/04/20
Sau nghi nghe bà Hiền kể lại sự việc, cậu ba im lặng 1 lúc rồi điềm tĩnh trả lời.
- Tôi sẽ lấy Sen.
- Hả, lại lấy Sen. Con Sen đó cho anh em mày ăn bùa mê thuốc lú gì vậy hả, sao đứa nào cũng Sen, Sen. Bà giết nó cho rồi.
- Má đụng đến nó, má đừng trách tôi.
Thấy mặt cậu ba giận bừng bừng, bà Hiền liền dịu giọng.
- Rồi, rồi má ko đụng tới nó. Mà con có thể ko lấy nó được ko? Hoặc lấy thì làm vợ lẽ thôi được ko?
- Ko được, tôi chỉ lấy 1 mình nó.
- Con cũng quá đáng lắm rồi đó. Ko thu thuế, ko thu lãi vay nhà nó, rồi còn hỗ trợ cho nhà nó. Con muốn gì thì má cũng làm cho con hết rồi. Con là con trai nhà giàu có, ai lại đi lấy 1 đứa ko ra gì vậy hả, con muốn ba má muối mặt với thiên hạ hả?
- Má ko thương tôi thì thôi, tôi lên thành phố sống luôn, ko về nữa.
Cậu ba lại giận thì bà Hiền lại xuống nước.
- Rồi, Sen thì Sen. Con muốn bao nhiêu con Sen má cũng cưới cho con, được chưa.
- Tôi chỉ muốn 1 mình nó.
- Rồi, má biết rồi. Uống miếng nước đi nào.
Bà Hiền đành bất lực, trời ko chịu đất thì đất phải chịu trời chứ biết sao giờ.
.....
Nay tôi ko phải chết nữa, nên ý định làm vợ lẽ của cậu hai, tôi cũng có suy nghĩ tới. Nhưng cái tôi lo lắng là mợ hai, ko biết suy nghĩ của mợ sẽ như thế nào?
Tôi đi lên phòng, thấy mợ hai nằm tựa đầu trên bàn, nhìn chăm chăm vào cái vòng giống tôi. Tôi ko biết được ý đồ của mợ, tôi chỉ nghĩ đơn giản là rãnh rỗi quá nên mợ nằm thư giãn mà thôi.
- Mợ hai, mợ nhìn cái gì vậy?
Thấy tôi mợ hai vội đeo lại cái vòng vào tay.
- À, ko có gì. Em tìm chị có gì ko?
- Đồ của cậu mợ khô rồi, em ủi rồi nên mang lên cho cậu mợ đây.
- Ừa, để vào tủ áo quần đi em.
- Dạ.
Tôi mang đồ đi cất xong lại quay qua nói chuyện với mợ hai, mà tôi vẫn thấy mợ mơ hồ lắm.
- Mợ hai, em hỏi cái này chút.
- Ừa, hỏi đi em.
- Tình cảm của cậu mợ rất ấm êm đúng ko?
Mợ hai cười nhạt rồi nhìn tôi.
- Vậy em có thấy tấm vải trắng dính máu được chưng ra ko?
- Ko mợ ạ, mà cái đó làm gì hả mợ?
Mợ hai lại cười nhạt, rồi bình thản trả lời.
- Là chúng ta còn chưa thất thân đó.
- Mợ ơi, có gì sai sai ko, chứ thường thì em bị ăn đập bầm mình rồi.
- Cái gì cũng có ngoại lệ mà, đứng lên đi.
- Dạ mợ.
- Ngồi lại đây nào, 2 người định bao giờ tổ chức lễ.
- Dạ em ko biết, em sợ mợ buồn nên em ko dám.
Mợ hai cầm lấy tay tôi cười hiền.
- chị theo lối sống phương tây quen rồi, nếu ko phải người chị yêu thì chị cũng ko quan tâm đâu. Nhưng chị lại là người Việt Nam, chị còn có danh dự của ba má chị nữa nên chị ko thể cãi duyên được. Nếu lấy được người mình yêu thì hạnh phúc quá còn gì nữa.
- Vậy, vậy mợ thành toàn cho em hả?
- Ừa.
- Em.. em cảm ơn mợ.
- À, đây là đôi bông tai của chị, chị tặng em coi như quà mừng.
- Thôi, em ko dám nhận đâu.
- Nhận đi, sau này mình chung nhà rồi mà.
- Em cảm ơn mợ.
Tôi cầm đôi bông tai xinh đẹp bằng bạc ra ngắm nghía, lòng cảm thấy lâng lâng. Cuối cùng thì tôi cũng đã lấy được người mình yêu.
- Sen...Sen... mày đâu rồi Sen.
Tôi cho đôi bông vào túi áo rồi chạy ra ngoài cửa trả lời cậu ba. Sáng nay bị gì, mà sao ai cũng tìm tôi hết vậy kìa.
- Em ở đây.
Cậu ba trán vã mồ hôi nắm tay tôi kéo đi trước mặt của mợ hai.
- Theo tao.
Cậu ba lôi tôi ra tuốt phía sau vườn cây.
- Cậu có chuyện gì mà kéo em ra đây vậy cậu.
- Mày đồng ý cưới ông Quyền rồi hả?
- Chưa, em còn đang suy nghĩ thôi.
- Mày ko được cưới ông Quyền.
- Tại sao vậy cậu?
- Tại.. tại tao muốn cưới mày.
Mắt tôi trợn to lắm, miệng cũng há to lắm. Tôi ngoáy tai rồi mới dám hỏi lại cậu.
- Cậu nói gì vậy cậu.
- Mày nghe cho rõ đây con kia.. TAO MUỐN CƯỚI MÀY... VÌ TAO YÊU MÀY...
Cậu ba chụp lấy 2 má tôi kéo lại, đặt lên môi tôi nụ hôn đầy gượng ép.