Hận

Chương 17 :

Ngày đăng: 20:36 18/04/20


Tôi luống cuống đẩy cậu ba ra, lấy tay che miệng, rồi hét lên.



- Cậu ba... cậu làm cái gì mà kỳ vậy?



- Thể hiện tình yêu chứ gì.



- Tình yêu gì mà cậu thể hiện?



- Mày điếc hả, tao nói tao yêu mày mà, có cần tao làm lại lần nữa ko.



Tôi nghe vậy liền đi lùi 3 bước, đầu lắc lắc.



- À, ko cần đâu cậu. Mà sao cậu lại yêu em chứ, cậu hành hạ em ko thương tiếc còn gì?



- Mày chỉ thấy tao hành mày chứ mày có thấy mấy chuyện tao quan tâm mày, tao làm cho mày ko?



Tôi chu miệng bĩu môi.



- Cậu mà làm gì cho em chứ.



- Vậy mày tưởng nhà mày ko bị thu thuế, còn được hỗ trợ là do ông Quyền làm hả, mày ngu lắm.



- Vậy.. vậy mọi chuyện đều là do cậu à?



- Ko tao thì ai.



- Sao cậu tốt với em thế.



- Hỏi hoài? Vì tao yêu mày chứ sao.



- Nhưng... nhưng em lỡ yêu cậu hai rồi.



- Lỡ thì làm lại, lỡ thì yêu lại đi.



- Trời, chuyện tình yêu mà cậu làm như thay áo. Mặc lộn mặc lại vậy đó.



- Mày nói nhiều quá, mày phải lấy tao, ko được lấy ông Quyền.



Tôi cáu, cậu ba chỉ biết áp đặt người khác mà ko hề nghĩ đến tâm trạng của họ.



- Cậu quá đáng thật đó, sao cứ thích làm theo ý mình vậy.



- Vì tao là tao mà, mày mà ko lấy tao, tao dìm nhà mày nghèo khổ.



- Cậu dìm sao nổi, ít ra cậu hai cũng sẽ bảo vệ cho nhà em thôi.



Cậu ba mặt lạnh lùng, đưa 2 tay bóp 2 má tôi lại, cho miệng tôi nó chu ra.



- Mày có muốn thử ko?



Rồi cậu quay lưng bỏ đi, tôi đưa 2 tay lên xoa xoa vào má, cậu hơi mạnh tay quá rồi. Nhưng tôi cũng sợ cậu ba lắm, tại cậu ko biết đùa đâu.



.....



Bà Hiền đem chuyện cậu ba muốn lấy vợ bàn lại cho ông Toàn nghe.



- Ừa, nó cũng đến tuổi lấy vợ rồi còn gì.



- Nhưng ông biết nó lấy ai ko, nó lấy con Sen đó.



- Con Sen, bà nói con Sen nhà mình hả?



- Nó đó.



- Sao được. Nó mà lấy con Sen thì con Sen chỉ được làm lẽ thôi, sao làm chánh được.
- Tại... tại em cũng có chuyện khó nói lắm, thôi mợ ăn đi kẻo nguội đó mợ. Mợ ăn chút cho có sức.



- Ừa.



.....



Bà Hiền cứ gọi cửa mãi mà cậu ba ko thèm mở. Cả ngày rồi còn gì, bà xót ruột quá mất thôi.



- Quyền ơi, má đây, mở cửa cho má đi con... Quyền...



- Má đi đi, kệ tôi, tôi ko cần má quan tâm...



- Quyền à, có gì từ từ mình bàn lại mà con.



- Ko... ý tôi đã quyết, má ko thành toàn thì má cứ kệ tôi đi.



Ông Toàn đi đến thấy vậy cũng bực bội lắm, quát bà Hiền.



- Đó, bà thấy chưa, bà chiều nó cho lắm, giờ nó hư là tại bà đó.



Ông Toàn hứ lên rồi bỏ đi, bà Hiền cũng chỉ biết đi theo sau.



Ngày hôm sau nữa, đến trưa lại vẫn ko ai mang được cho cậu ba món gì vào phòng. Mợ hai thấy vậy liền xuống bếp nấu cho cậu miếng cháo bò bằm, mợ tuy là con nhà giàu, nhưng lúc ở Pháp, mọi chuyện mợ phải tự lo hết nên mợ cũng biết nấu ăn.



Đến nơi mợ thấy tôi bị đẩy ra khỏi phòng cậu, ngã oạch xuống nền. Cậu cũng thiệt là mạnh tay quá mà.



- Sen, có sao ko em. Sao chú ấy gọi em vào đó hả, chú ấy có ăn được gì ko?



- Dạ ko mợ ơi.



Tôi đâu có dám nói với mợ hai là cậu ba vừa dọa tôi, nếu ko lấy cậu thì cậu lại đe dọa đến nhà tôi. Cậu còn nói mợ hai vờ vậy thôi, chứ tôi mà lấy cậu hai thì mợ hai sẽ buồn ghê lắm, rồi sẽ sinh bệnh nặng mà chết nữa đó. Mà mợ hai tốt quá vậy mà vì tôi lại chết oan thì ko hay lắm đâu. Mà họ chết oan thì tìm người họ oán để báo thù đó. Cậu nói con gái gã theo chồng thì chỉ có yêu chồng thôi, sao mà ko yêu được chứ. Tự nhiên tôi thấy cậu ba nói đúng quá đi mất. Mà đâu phải tôi bị đẩy ra đâu, do tôi sợ quá chạy nên vấp bậu cửa mà ngã thôi.



Mợ hai bưng tô cháo đứng trước cửa, gọi cậu.



- Chú ba à, tôi đây, Thiên Kim đây. Tôi nấu cho chú miếng cháo, chú ăn chút đi chú.



- Tôi ko ăn, mấy người đi hết đi.



Mợ hai kiên trì đứng trước cửa lâu lắm mà cậu vẫn ko mở cửa. Từ xa bà Hiền đi đến, mợ cúi đầu chào bà Hiền.



- Con chào má.



- Ừa, ní chịu ăn ko con.



- Dạ ko má.



Bà lắc đầu thở dài, rồi lại đến gọi cửa.



- Quyền ơi, mở cửa cho má đi rồi con muốn gì cũng được hết.



- Má nói thật ko?



- Thật, má nói thật. Mở cửa đi con.



Cánh cửa vừa mở ra, cậu ba trông xanh xao tiều tụy hẳn. Mợ hai thấy thương cậu, lại vừa ghen tỵ với cô gái may mắn của cậu quá.



- Má nói là phải làm được đó. Ko đừng trách tôi.



Bà Hiền cười xòa.



- Má biết rồi, ăn chút nghe con, ăn cho khỏe.



Bà Hiền ra hiệu cho mợ hai mang đồ ăn vào. Còn tôi thì đi pha nước cam cho cậu. Mà công nhận cậu ba khỏe thiệt. Nhịn đói vậy mà vẫn ko sao, nể thật.