Hận

Chương 19 :

Ngày đăng: 20:37 18/04/20


Chú lái xe ngựa chở tôi đến 1 vùng đất cao, con đường đi vào cũng đẹp nữa. Xe ngựa dừng lại trong 1 sân 1 ngôi nhà khá đẹp. Ngôi nhà xây bằng gạch, mái nhà được lợp bằng ngói đỏ chói. Ko to như nhà ông Toàn, nhưng đối với tôi thì nó thật sự to đẹp. Tôi ngạc nhiên hỏi chú lái xe ngựa.



- Nhà ai đẹp ghê vậy chú.



- Nhà cô đó.



- Nhà con á?



Chú lái xe chào tôi rồi đánh xe ngựa ra khỏi cổng. Ba má cùng mấy em tôi từ nhà chạy ra đón tôi. Ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ, áo lụa đắt tiền, thậm chí má tôi còn đeo vòng cổ bạc nữa.



- Về rồi hả con, vào nhà vào nhà thôi.



- Chuyện này là sao hả ba má?



- Vào nhà, vào nhà rồi nói chuyện con à.



Tôi theo ba má vào trong nhà. Bên trong cũng rất đẹp và sang trọng, cách bố trí ko khác nhà ông Toàn là mấy.



- Ngồi đây con, uống miếng nước đi nào.



Ba tôi rót nước, còn má tôi lấy quạt, quạt cho tôi nữa.



- Chuyện này là sao ba má.



Má tôi nhìn tôi cười rồi thủng thẳng trả lời.



TRƯỚC ĐÓ 1 THÁNG.



Má tôi cùng ba mới đi làm đồng về. Ba ngồi sửa lại cái bàn đã gãy chân để có chỗ mà ăn cơm, còn má thì lui cui gọt khoai để nấu thêm vào cơm.



Tên Tài đi trước gọi ý ới, tên Tài bây giờ ko còn theo ông Toàn nữa mà về làm tay chân cho bà Hiền.



- Thằng Tuất đâu ra đây.



Cậu ba liền tát cho tên Tài 1 tai dằn mặt.



- Sau này mày ko được gọi là thằng nữa nghe chưa.



- Dạ cậu.



Tên Tài tuy đau nhưng cũng ráng nhịn, thường thì đến nhà dân nghèo chỉ có đòi nợ thôi, sao ko cho gọi chứ. Nhưng tên Tài đâu biết mục đích của mẹ con bà Hiền đến nhà tôi.



Ba má tôi nghe tiếng gọi liền bỏ hết mọi thứ chạy ra. Ba má tôi lo lắng lắm, vừa rồi bà Hiền đã nói xóa nợ, ko lẽ nay đã đổi ý rồi sao.



- Dạ con chào bà, chào cậu ba. Mời bà với cậu ba ngồi.



Má tôi lật đật đi lấy nước uống, má tôi lấy lên 2 ly nước mưa, vì nhà nghèo làm gì có trà nóng mà uống.



- Mời bà, mời cậu ba uống nước.



Bà Hiền thở dài trầm giọng.



- Thôi 2 đứa mày đừng xoắn nữa, ngồi đây tao bàn chuyện.




- Đúng vậy, em nói đúng... ghét ai thì phải hành cho nó bỏ ghét.



Na và mợ hai lớn lên cùng nhau, Na cũng như tôi cũng được bán vào nhà mợ hai làm gia nô, nhưng thấy Na cỡ tuổi mợ nên được theo hầu mợ. Mợ hai từ bé đến lớn là người hiền lành, ôn hòa. Nhưng Na thì khác, ai mà đụng đến Na hay đến mợ thì kiểu gì Na cũng chơi sau lưng họ. Có 1 điều là Na thương mợ hai lắm, coi mợ như người thương yêu nhất, vì mợ hai luôn đối xử tốt với Na.



.....



Sau đêm tân hôn, vì thói quen nên tôi dậy sớm lắm. Xuống lấy chuổi quét sân, rồi còn bưng nước cho cậu ba rửa mặt. Con Đậu thấy tôi thì liền cản.



- Ấy ấy, mợ đừng làm vậy, cậu ba biết cậu rầy em chết.



- Tại chị quen rồi, dậy sớm thật rãnh rỗi lắm.



- Mợ rãnh thì mợ về phòng cậu ba, kiếm chuyện gì làm cho hết rãnh đi mợ.



Tôi nghe con Đậu nói vậy nên đành về phòng. Đúng là ko có chuyện gì làm thật mà, tôi cứ đi ra đi vào, ngồi chờ cậu ba dậy. Chờ cậu lâu quá nên tôi lại ngủ thêm 1 lúc nữa.



Cậu ba ngủ dậy, sờ tay bên cạnh ko thấy tôi đâu, cậu liền bật dậy đi tìm. Cậu thấy tôi ngủ gục bên bậu cửa, cậu đi lại chỗ tôi nhẹ nhàng.



- Cháy nhà...



Tôi giật mình dậy, lấy tay chùi đi nước miếng bên miệng.



- Cháy nhà... bớ làng cháy nhà.... cứu.



Cậu ba cười nắc nẻ vì dáng vẻ ngây ngô của tôi. Biết là bị đùa tôi bực lắm.



- Cậu này, sao mới sáng đã hù em.



- Tại anh thấy em ngủ ngon quá mà.



- Đáng lẽ thế thì cậu phải để người ta ngủ chứ, ai lại hù bao giờ.



- Lại đây.



- Dạ cậu.



- Ăn chưa?



- Dạ chưa, em chờ cậu dậy, đâu dám ăn trước.



- Lần sau cứ ăn trước đi, kẻo đói, ko phải chờ.



- Dạ.



Rồi tôi ngoáy cổ ra sau gọi to.



- Đậu ơi, cho chị thau nước rửa mặt.



Rồi quay sang nói cậu ba.



- Cậu vào trong em hầu cậu thay đồ.