Hận

Chương 24 :

Ngày đăng: 20:37 18/04/20


Vì cậu ba ko muốn tôi dính líu đến cậu hai, nên đành theo thầy thuốc ngoài. Nghe má nói thầy Liêu nổi tiếng ở đây lắm. Cậu ba cứ đi đi về về thăm tôi, rồi ở bên đây là chính, ít về bên nhà bà Hiền. Tại đây là con đầu lòng của cậu,lại là con trai nên cậu thích lắm.



Cái thai ko mấy mà cũng 7 tháng rồi, ngày nào má tôi cũng sờ bụng, cứ thấy đứa bé đạp đạp là má tôi thích lắm, thai to nên mỗi ngày tôi đều cảm thấy mệt mỏi.



Má tôi bưng bát thuốc vào cho tôi uống.



- Dậy uống miếng thuốc đi con.



- Dạ má.



Tôi nhìn chén thuốc mà ớn tận gai óc, nhưng vì con nên cũng cố nuốt.



- Đắng quá má à.



- Đắng mới tốt con. Thầy Liêu qua khám lại cho con chưa?



- Chắc chút nữa ổng mới qua á má.



- Ừa, thôi ăn cục đường cho đỡ đắng miệng.



Tôi và má ngồi nói chuyện với nhau đâu được chút là thầy Liêu đi vào.



- A chào thầy mới tới.



- A, chào nị.



- Mời thầy ngồi.



- Được rồi, ngộ cảm ơn nị.



- Mời thầy uống chén trà.



- Ngộ xin.



Thầy Liêu nhấp miếng trà rồi chép miệng.



- Hảo trà, hảo trà...



Rồi thầy lại khám cho tôi, sờ bụng tôi rồi còn bắt mạch nữa. Tôi thì cứ hồi hộp lắm, lần đầu mang thai mà. Thầy Liêu vuốt râu ruồi, đầu gật gật.



- Sao rồi hả thầy?



- Thai tốt, ko sao, chờ ngày sinh thôi.



- Dạ cảm ơn thầy. Đây là tiền thuốc con gởi thầy.



Má tôi đưa cho thầy 3 hào tiền khám bệnh.



- Ngộ xin, thôi ngộ về đây, còn đi khám nơi khác.



- Dạ, con tiễn thầy.



Hôm nay thầy Liêu đi khám nhiều nơi nhưng tiền bạc lại ko được bao nhiêu, khiến thầy cũng bực bội. Thầy vừa vào tiệm thì học trò của thầy chạy ra.



- Thầy ơi, có ai tìm thầy,chờ từ sớm.



- Ai vậy?



- Cô nào á, thầy vào trong sẽ rõ.



Thầy Liêu vào phòng khám bệnh thấy Na đã ở sẵn đó. Thấy thầy Liêu đi vào Na đã lên giọng hách dịch.



- Ông làm việc kiểu gì vậy hả? Việc tôi nhờ sai ông ko làm, nó gần đẻ rồi kìa.



- Ây dà, nếu mà làm vậy thì quan binh sẽ điều tra ra ngộ, ngộ có cách khác mà.



- Cách gì nữa hả?



- Thì sinh được mà ko nuôi được.



Na cười khá hài lòng.
- Nhưng đó là con con mà má...



Má tôi và cậu ba cũng đành chịu. Tôi lại dở cái khăn ra, đứa con mà họ gọi là quái thai, nó ko thở nữa, người tím tái lại như chết lâu rồi ấy. Tôi cứ nhìn, cứ nhìn, mà ko khóc được, tôi sợ, tôi đúng là 1 người mẹ tệ hại, tôi lại thấy sợ đứa con này. Đứa con bất hạnh của tôi và cậu ba.



.....



Ông bà Toàn về nhà, mợ hai đứng đợi ngay ngoài cửa phòng khách.



- Ba má về rồi à, Sen nó sinh sao rồi má, em bé kháu khỉnh ko má.



Bà Hiền liền cáu kỉnh.



- Ôi trời ơi, nhà này đúng là gia môn bất hạnh mà. Cưới phải con gia nô nghèo khổ rồi giờ sinh ra đứa quái thai nữa, nhìn nó kinh chết khiếp được.



- Sao mà ghê vậy má?



- Haizzz, maz cũng ko biết, mà nhà này có thất đức đâu, tuần nào tao cũng đi chùa, cúng giường, còn bố thí cho người nghèo nữa mà. Đúng là xui xẻo mà.



Ông Toàn cũng tức, đập tay xuống bàn.



- Thôi bà đừng nói nữa, mắc cái phong long gì ko đâu. Bà coi mà cúng phong long đi đó.



- Ừa tôi biết rồi.



Ông bà Toàn thì trong lòng đầy sự bực bội, cứ trách tôi là đồ xui xẻo, là đồ ma quái nên mới sinh quái thai. Còn Na và mợ hai cứ kiểu vui trong lòng.



.....



Tin tôi sinh con quái thai được đồn đi cả làng trên xóm dưới, mỗi lần nhà tôi ra đường ai cũng dè bĩu, thậm chí xa lánh nữa. Ba tôi thấy nhục mặt ko còn muốn sống ở đây nữa.



- Phải dọn đi thôi chứ ở đây sống kiểu gì, ra ra vào vào ai cũng chỉ chỏ.



Má tôi cũng cố trấn an ba tôi.



- Thôi kệ đi mình, rồi thưa thưa họ cũng quên thôi mà.



- Thưa thưa biết khi nào mới thưa thưa, hiện tại thì lấy rổ úp lên mặt mà đi đó. Tưởng đâu được nhờ, giờ thì ê mặt với thiên hạ.



Tôi biết trong lời nói, ba tôi cũng hờn trách tôi dữ lắm. Tôi thấy ba tôi từ lúc có tiền cũng thay đổi hẳn.



- Giờ ba quyết định bỏ xứ ra đi, con có đi thì đi theo.



Làm sao mà tôi đi được, tôi còn chưa nói chuyện với cậu ba, còn chưa biết thái độ của cậu ba như nào nữa.



- Con... con còn chưa bàn với cậu ba nên con chưa theo ba má được.



- Vậy coi bàn nhanh đi,ba còn quyết định.



- Dạ, đợi vài bữa cậu ba về rồi con bàn.



.....



Tôi đem chuyện ba nói bàn với cậu ba, thái độ cậu cũng dửng dưng lắm.



- Nhà em đi đâu kệ đi, em cứ đi với anh là được.



- Mình ơi, em sợ ba má ko cho em về bên đó nữa.



- Ko cho về thì anh theo em luôn



- Vậy sao mà được chứ.



- Mình... mình có chán ghét em ko, mình có coi em là đồ ma quái ko mình.



Cậu ba ôm tôi vỗ về.



- Ko có, em là vợ của anh, anh sẽ yêu thương bảo vệ em, khi nào anh chết mới thôi.



Nghe câu nói của cậu mà tôi an lòng ghê gớm, ko biết hạnh phúc của chúng tôi tới đâu, có đến được đầu bạc răng long ko. Nhưng bây giờ tôi thấy khá an tâm vì nó vững chắc.