Hận
Chương 23 :
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
Cuộc sống trên thành phố thích hơn nhiều, ko nhàn nhã như ở quê. Tôi nhiều khi thấy mình cũng số hưởng ghê chứ, được cậu hai dạy cho chữ việt, nay lại được cậu ba dạy cho chữ Pháp. Nhưng tôi thuộc loại ngu lâu dốt bền khó đào tạo hay sao ấy. Ngày học có mấy chữ mà quên trước quên sau. Ngày nào quên là kiểu gì tối cậu cũng phạt, cậu bảo ko học chữ được thì học sinh em bé. Ngày nào thuộc thì tối lại thưởng, tưởng thưởng sao, cũng là thưởng cách sinh em bé.
Hơn 2 tháng nay tôi thấy mình cứ sao sao, người mệt mệt, thích ngủ thôi, nhiều khi ngủ lại quên cả ăn luôn. Nhưng thấy đồ ăn lại cứ chán chán, hay là tôi bệnh rồi, mà... cũng sợ bệnh thật ấy chứ. 2 tháng nay ko thấy "máu chảy từ bên dưới", lẽ nào tôi bất thường, tôi ko giống phụ nữ khác ? Mỗi tháng mà ko có, ko lẽ.. ko lẽ tôi sắp chết rồi.
Nghĩ vậy mà tôi buồn thúi ruột thúi gan, mới cưới chưa bao lâu. Hạnh phúc chưa bao lâu mà lại sắp chết rồi, sắp xa cậu ba rồi sao mà đành đây chứ. Máu ko chảy nữa thì làm sao mà sinh con cho cậu ba được đây, cả 100 đứa con chứ ít gì.
Nguyên ngày đó tôi nhốt mình trong phòng, ko thiết tha ăn uống.
Cậu ba vừa về đến nhà là bà năm thông báo ngay tình hình tôi bỏ ăn. Cậu lo lắng lắm, liền về phòng hỏi tôi.
- Sen, em sao vậy, sao cả ngày nay ko ăn uống gì hết?
Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ba, mắt sưng húp vì khóc cả ngày. Rồi lại nghĩ đến cái cảnh tôi phải chết, để cậu ba lại tôi thật ko yên lòng mà.
- Mình ơi... em buồn quá mình ơi, em ko muốn để mình lại 1 mình trên thế gian đâu.
- Điên hả, nói cái gì mà tầm bậy vậy hả Sen.
- Em bị bệnh nan y rồi, em sắp chết rồi. Em muốn ăn lắm mà thấy đồ ăn em cứ ngán ra. Còn... còn...
Hành động của tôi làm cậu ba lo lắng cực độ hơn.
- Còn gì nữa, nói mau, sốt hết cả ruột à.
Tôi ghé tai cậu ba nói nhỏ, cậu ba nghe xong mặt mày nghiêm trọng hẳn.
- Mấy tháng rồi.
- 2 tháng nay ko thấy nó nữa.
Rồi cậu ba nắm lấy tay tôi bắt mạch cho tôi. Xong cậu ôm tôi đầy vẻ vui mừng, ko lẽ cậu ba muốn lấy thêm vợ hai nên nghe tin tôi chết cậu mừng vậy sao. Rồi cậu đẩy tôi ra, quát tôi 1 trận.
- Ngốc, anh ko nghĩ là em ngốc đến vậy luôn đó.
- Sao lại rầy em, em có làm gì đâu?
- Mình có em bé rồi đó, sao mà ko biết, ngốc vậy hả?
Tôi bực mình quát lại cậu, có em bé thì tất nhiên là tôi biết chứ.
- Lúc trước nghe mọi người nói có em bé sẽ nôn ọe rất nhiều. Em làm gì có nôn ọe.
- Nói thật ai mà bảo em ngốc nhất thì chẳng ai dám dành nhì. Có em bé đâu nhất thiết phải nôn ọe đâu.
Tôi ngưng khóc, gạt đi nước mắt, sụt sịt hỏi lại cậu cho chắc.
- Thật... thật ko mình?
- Thật, chồng em là bác sĩ còn gì.
Tôi lại vui mừng ôm chầm lấy cậu ba.
- Em vui quá mình ơi, em lại sống rồi, còn có em bé nữa này.
- Ừa, em giỏi quá, sắp làm mẹ rồi đó.
- Vui quá mình ha.
- Đừng nói vui, rất rất hạnh phúc đó.
.....
Bà Hiền thấy cũng lo lắng.
- Thiên Kim, sao vậy con, cơm ko ngon hay con ốm hả?
- À ko má à, con ko sao.
Rồi bà Hiền nhìn mợ hai 1 lượt.
- Nè, con có tin gì chưa. Cưới lâu vậy rồi, sao còn chưa thấy gì. Sen nó có tin vui rồi đó, hay con đi khám thử đi.
Mợ hai ngậm ngùi, uất ức, thêm bực tức nữa.
- Con no rồi, má ăn đi.
Mợ hai đứng lên bỏ về phòng, Na cũng chào bà Hiền rồi bỏ đi.
Bà Hiền thấy thái độ của mợ hai liền nhíu mày, lắc đầu.
- Con gái nhà giàu thật khó chiều mà.
Mợ hai về phòng, thấy gì ném đó, bao nhiêu tức giận dồn nén đều đổ hết lên đồ vật.
- Tại sao, tại sao cái gì nó cũng hơn chị, tại sao hả... tại sao...
- Cô ơi bình tĩnh cô ơi...
- Tại sao chứ.
Mợ hai khóc rồi ngồi sụp xuống đất, Na lại gần bên an ủi.
- Cô ơi đừng thế mà cô... đừng khóc...
- Na nói chị biết... tại sao cái gì nó cũng hơn chị...
- Cô ơi, nó thua cô, thua cô hết, cô thông minh xinh đẹp, có học thức, nó thua cô hết...
- Nhưng nó lại có người chồng yêu thương nó, giờ nó lại có bầu nữa, đối với phụ nữ là nó có tất cả đó. Em có hiểu ko, hiểu ko hả?
- Đừng khóc, đừng khóc, em sẽ giúp cô... cô yên tâm...
.....
Hôm sau Na lại tìm đến tiệm thuốc của thầy Liêu, nói chuyện riêng với thầy.
- Ko được, chuyện này ko được đâu. Ngộ chỉ chữa bệnh chứ ko hại người đâu.
- Tôi sẽ đưa ông 100 đồng bạc trắng, đây là 50 đồng, xong việc tôi sẽ đưa tiếp.
Thầy Liêu nhìn vào cái hộp, những đồng bạc trắng sáng lóa cứ làm mắt thầy chóa đi. Na liền gập cái hộp lại, định bỏ đi.
- Ông ko làm, tôi tìm người khác.
- Ngộ làm, ngộ làm...
- Nên nhớ, ko được để tìm ra vết tích gì đó, sạch sẽ vào.
- Rồi, rồi... ngộ biết rồi.
Na hài lòng bỏ đi, còn thầy Liêu mở chiếc hộp ra, đưa tay sờ vào những đồng bạc lấp lánh.