Hận

Chương 22 :

Ngày đăng: 20:37 18/04/20


Nhìn Na quằn quại đau đớn mà mợ hai xót xa quá. Cánh tay được băng bó vẫn đang rỉ máu.



- Em đau quá... cô ơi...



- Chị thương.... vài ngày nữa sẽ khỏi thôi mà.



- Em... ko muốn sống nữa cô ơi... là con gái mà thế này thì chết đi còn hơn.



- Ko Na ơi, là lỗi của chị, chị xin lỗi... chị xin lỗi...



- Ko phải lỗi của cô...là lỗi của cậu ba...là lỗi của con sen...



Mợ hai nước mắt dàn dụa, đúng rồi, là lỗi của 2 người đó. Mợ hai đã sực tỉnh, cậu ba là mẫu đàn ông lý tưởng, là mẫu đàn ông yêu thương bảo vệ người mình yêu. Nhưng cậu thật ác quá, thật tàn nhẫn quá, đối xử với ai đụng vào người cậu yêu thương thật dã man quá.



Mợ hai thật sự ganh tỵ với tôi, tôi là cái thá gì mà lại được người đàn ông tốt như vậy yêu thương bảo vệ. Còn mợ, lại lấy phải 1 người đàn ông nhu nhược, ông trời thật ko công bằng mà.



- Cố lên Na, chị sẽ trả thù cho em.



Na từ bé được mợ hai mua về, 1 lần đi chợ chơi thấy Na bị ba dượng đánh đấm túi bụi ngoài chợ. Mợ hai thấy thương lắm, con bé nhỏ xíu ốm còi, lại chịu đòn roi của người đàn ông to bự. Mợ hai đã cứu Na, mua Na về làm gia nô cho mình. Còn Na thì luôn theo mợ hai, bảo vệ mợ khỏi những âm mưu của mấy bà mẹ thứ, đã thế còn chịu nhiều trận thập tử nhất sinh dùm mợ hai. Nên tình cảm chủ tớ của họ rất tốt.



.....



Thời gian trôi qua, những vết thương ngoài da thịt cũng đã lành. Nhưng mọi việc đối với Na thật khó khăn, 1 cánh tay Na ko thể làm được gì, đụng vào việc gì cũng đều đổ vỡ. Bọn gia nô thấy Na đều chỉ trích cười cợt, thật đáng xấu hổ mà.



Nghị lực sống của Na ko tồn tại nữa, sống thế này thì chết quách cho xong. Nghĩ là làm, nhân lúc mợ hai ra ngoài, Na treo giây lên dàn để tự tử. Chết rồi Na sẽ hiện về kéo tôi và cậu ba theo. Đưa dây vào tròng cổ chỉ cần đạp chân thì sẽ chết thôi. Nhưng thù chưa báo, sao lại chết thế này được chứ, nghĩ vậy Na lại leo xuống, ngồi dưới đất mà khóc, mà nguyền rủa.



- Tao sẽ lấy lại hết, sẽ trả thù chúng mày, lấy của tao 1 cánh tay sẽ phải đổi lại bằng mạng sống. Để coi chúng mày sống được bao lâu.



Có lẽ do môi trường sống nên đã biến Na thành 1 con người như thế, lòng luôn mang hận thù.



......



Sau rất nhiều việc như vậy, cậu ba quyết định lên thành phố sống. Cậu sợ cậu làm việc trên đó, tuần mới về 1 lần thì họ sẽ lại làm hại tôi. Bà Hiền ko đồng ý mấy



- Thiệt là, có 2 đứa con trai, đứa thì ở ngoài bệnh viện, lâu lâu mới về, đứa thì đòi lên thành phố sống, nhà vắng hoe.



- Tôi lên đó làm tuần về lần má lo gì, với tiện chăm sóc cho sen luôn.



- Thì nó ở nhà có sao đâu.



- Má còn nói, vừa rồi xém xảy ra chuyện còn gì, may tôi về kịp.



- Ờ thì... chuyện bất ngờ mà..



- Thôi má đừng can, chuyện tôi đã quyết rồi.



- Chừng nào con đi.



- Mốt.



- Sao nhanh dữ vậy con.




- Có... có cái gì cứng lăm... nó nó đụng vào chân em...



Cậu ba liếm môi rồi lại cười đầy ma mị. Cậu đứng lên cởi phăng đi chiếc quần của cậu, tôi tròn mắt nhìn cái vật dài dài đang cương cứng lên, lúc này tôi mới biết nó là gì.



Cậu ba lại dùng tấm thân đó đè lên người của tôi, tiếp tục mân mê dìu dắt cảm xúc của tôi. Rồi cậu tách 2 chân tôi ra, nhẹ nhàng đẩy cái vật cương cứng của cậu vào huyệt đạo nhỏ bé của tôi.



Cảm giác đau nhói xộc lên, khiến tôi khẽ rùng mình, bấu tay vào vai cậu.



- Đau quá mình ơi...đau chết được.



Tôi hét lên rồi nhìn mặt cậu ba đang khổ sỡ, đang vã mồ hôi từng giọt.



- Ko sao đâu... muốn sinh em bé.. chịu đựng 1 chút...



- Thế này thì em chết mất rồi còn đâu mà sinh...



- Ko chết đâu... chỉ có chết sướng thôi...



- Chết thì sao mà sướng được chứ..



- Nằm im... đảm bảo em ko chết.



Cậu ba lại nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đẩy nó vào trong. Vào được bên trong tôi, cậu cũng ứ lên 1 tiếng mạnh mẽ.



Cảm giác đúng như cậu nói thật, rất thích, rất ham muốn... tôi cũng khẽ rên lên vài tiếng.



- Ummm... ahh...



- Rên to lên...



Rồi cậu lại đưa tay nắn bóp làm tôi thêm phần kích thích hơn.



- Umhh....



Nghe tiếng rên đầy phấn khích, cậu lại thúc hông mạnh hơn, cả cơ thể tôi cũng rung lắc theo nhịp hông của cậu.



Tia nước nóng của cậu, bao nhiêu tinh túy của cậu chảy vào bên trong tôi, cậu gầm lên rồi gục xuống người tôi. Tôi cũng bị cậu quần vã rã rời, 2 cơ thể mồ hôi nhễ nhại bết vào nhau nhễ nhại.



- Sen nè... anh có 1 bí mật muốn nói với em.



- Gì hả mình.



- Anh vừa bắn vào trong người em 10, à ko, 100 đứa con đó.



Tôi hoảng loạn.



- Hả, nhiều vậy sinh bao giờ mới xong hả mình?



- Anh đâu có biết, cứ từ từ mà sinh thôi.