Hận

Chương 21 :

Ngày đăng: 20:37 18/04/20


Sau vụ làm tôi bị thương, Na ko làm gì tôi nữa, tôi nghĩ Na chắc biết lỗi rồi. Còn tôi vẫn qua lại với mợ hai như thường, tình cảm chị em tôi thắm thiết lắm.



Mãi mà chưa thấy cậu ba về tôi cũng ngóng trông lắm, tự dưng tôi nhớ cậu thật.



Mợ hai đi qua phòng thấy tôi ngồi thẩn thờ nơi bệ cửa, mợ hai lại ngồi bên cạnh.



- Sen, làm gì mà ngẩn ngơ vậy em.



- Chị hai, ko có gì đâu chị.



- À... khi nào chú ba về vậy?



- Đáng lẽ hôm nay về mà anh ấy báo sẽ về muộn hơn mấy hôm.



- Vậy à, lát em qua phòng chị lấy đôi bông mới chị để trên bàn, còn ko thì nói Na nó đưa cho, giờ chị ra ngoài 1 lát.



- Dạ chị hai.



Ko làm gì nhưng cứ lần quần rồi tới trưa tôi mới nhớ tới lời mợ hai dặn. Tôi đến phòng mợ hai, gõ cửa mà ko có ai trả lời nên tôi đẩy cửa đi vào. Đúng là trên bàn có cái hộp nhỏ, tôi lại mở ra xem thì là đôi bông tai thật, tôi lấy rồi đi ra ngoài. Để chiều mang cho mợ hai xem.



Đầu giờ chiều tôi đang nằm ngủ, Na đẩy cửa vào phòng tôi, có cả mợ hai nữa. Tôi dụi mắt ngồi dậy ko biết có chuyện gì.



- Chị hai, có chuyện gì vậy chị.



- Sen em nói thật chị biết, em có lấy cái vòng tay bằng vàng của chị ko?



- ko có chị.



- Sao lạ quá, vòng tay đó rất đắt tiền, sao tự dưng lại mất được. Giờ chị đi công việc định mang nó tìm hoài ko thấy.



- Em ko biết, chị mất lâu chưa?



- Lúc nãy về chị ko thấy đâu mất.



- Chị nhớ xem đã để đâu ko?



- Ừa, để chị kiểm tra lại.



Rồi mợ hai nói với Na.



- Thôi Na tìm dùm chị, giờ mà chị tìm thì lỡ việc mất, ai lấy Na xử lý thích đáng cho chị.



- Dạ thưa cô.



Na và mợ hai đi ra, tôi lại tiếp tục nằm ngủ. Nhưng tầm 1h sau, Na lại đi vào.



- Ủa, tìm được chưa Na.



- Chưa mợ, tôi đã lục hết các phòng rồi, còn mỗi phòng mợ thôi đó.



- Na nghi ngờ tôi lấy vòng vàng của chị hai hả?



Na liếc mắt lườm tôi rồi nói giọng đầy nghi ngờ.



- Tôi ko nghi ngờ ai hết, nhưng cũng ko tin ai được. Biết đâu nhiều người bề ngoài giả bộ hiền lành, mà bên trong khó lường được



- Na ko tin Na cứ lục đi, tôi ko lấy gì của ai hết, tôi ko làm sai tôi ko sợ.



Na hứ lên 1 tiếng rồi đi lục lọi mọi ngỏ ngách trong phòng tôi và cậu ba. Lục đã ko thấy, Na liền lại chỗ tôi nằm cuối xuống cái gầm tủ gần đó lấy ra 1 cái hộp màu đỏ rồi đưa lên trước mặt tôi.




.....



Sau 1 hồi kiểm tra thì bạn của cậu ba tên là France mới thông báo. Trên chiếc vòng tay của mợ hai, dâu vân tay trùng khớp với Na, chứ ko trùng khớp với tôi.



Cậu ba nghiêm mặt.



- Giờ mày còn chối nữa ko?



Na hoảng sợ.



- Xin cậu... xin cậu tha cho em... do em bồng bột quá... xin cậu.



- Tại sao mày lại làm vậy, ai xui khiến mày.



- Ko ai xui hết, do em thôi, mình em làm...



- Lý do gì mà mày làm vậy hả?



- Do... do em đố kỵ mợ ba thôi, thân phận gia nô như em mà 1 bước lên trời.



- Làm sao mày biết cô ấy từng là gia nô?



Na bối rối, ko biết phải trả lời thế nào.



- Em... em nghe đám gia nô của cậu nói chuyện với nhau.



- Gọi hết đám gia nô lên đây.



Bà Hiền thấy tình hình có vẻ căng nên cũng ngăn cản.



- Thôi con, xử lý nó vậy là được rồi, có gì đáng mà làm to chuyện.



- Má đứng qua bên đi, má biết tính tôi rồi. Ko quán triệt là ko được.



Lần lượt gia nô trong nhà nối đuôi nhau ra đứng trước mặt cậu.



- Ai dám bàn chuyện mợ ba sau lưng... bước lên...



Ai cũng im thin thít, k ai dám hó hé gì.



- Mày thấy chưa, ai dám nói hả? Mang dao lên đây.



Na lần này thì sợ thật sự rồi, lạy cậu như tế.



- Em xin cậu tha cho em, em biết sai rồi, em xin cậu.



Mợ hai cũng qua van xin cậu nhưng cậu ba vẫn lạnh lùng ko quan tâm.



Cậu ba lôi 1 tay của Na kéo ra, 2 tên gia nô giữ Na lại.



- Mấy người nhìn đây, đây là cái kết cho kẻ làm hại người khác. Trong nhà này ko chấp nhận chuyện đó.



Phập...



Na hét lên kinh hoàng rồi ngất luôn ra đất, ai nhìn thấy cũng sợ hãi. Máu văng ra sàn, văng lên cả áo lụa đắt tiền của cậu.



- Chuyện này chấm dứt ở đây, ai còn bán tán thì nhận kết cục vậy. Giải tán.