Hận
Chương 26 :
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
Cảm giác nước tràn hết vào miệng, vào mũi, ko có ko khí thật khó chịu. Tôi cố quẫy đạp như đây là lần cuối. Trong mơ hồ tôi thấy có người đang bơi về phía tôi.
Khi được vớt lên bờ, tôi mới định hình được là ai.
- Sen... sen... em có sao ko...
Tôi ho sặc sụa, nước từ miệng từ mũi tràn ra, nước rát khan cổ họng. Cậu hai cởi trói cho tôi.
- Anh... anh 2...
Rồi tôi sực nhớ tới em tôi, tự nhiên bị dìm nước oan.
- Lài... lài... em có sao ko Lài...
Em tôi cũng ho sặc sụa.
- Em... ko sao...
Rồi tôi mở trói cho em tôi và ôm em ấy, may quá, may mà em tôi ko sao. Nếu ko tôi mà còn sống thì cũng ko biết nói thế nào với ba má tôi.
Cậu hai, và 1 người đi theo cùng cậu người ướt sũng nước.
- Má... má làm cái gì mà kỳ vậy hả má?
Bà Hiền bực bội khi thấy sự xuất hiện của cậu hai.
- Kỳ gì mà kỳ, mà sao con biết chạy đến đây hả?
- Má quan tâm làm gì, con cứ tưởng má ác với người ngoài thôi, ko ngờ người tring nhà má cũng ko tha.
Bà Hiền như bị chọc trúng tâm can.
- Ác? Má là vì ai hả, má vì cái nhà này, vì tụi mày hết đó.
- Vì cái nhà này mà má nỡ giết người trong nhà hả?
- Nó ko phải người trong nhà, nó là con yêu nghiệt. Chính vì nó là yêu nghiệt nên mới quyến rũ 2 anh em mày. Giờ nó mang vận xui đến cho cái nhà này nữa.
- Con... con thật ko biết nói thế nào cho má hiểu, nhưng Sen bây giờ là vợ của Gia Uy, nếu má làm vậy má ko sợ em ấy buồn sao?
- Buồn? Sao mà buồn được. Nếu ko có sự phá hoại của con thì nó nằm sâu dưới đáy sông rồi. Nếu thằng ba có hỏi thì má thiếu gì lý do.
Cậu hai liền hạ giọng.
- Con sẽ tạm thời đưa sen đi, con ko muốn nhà mình xảy ra chuyện, con ko muốn má và Gia Uy cãi nhau.
Tôi cùng Lài đi theo cậu hai, còn bà Hiền vẫn bực tức gọi theo.
- Quyền... đứng lại... đứng lại cho má.
Bệnh viện cậu hai cũng khá rộng, có nhiều giường, nhiều phòng, thậm chí có phòng bếp nữa.
Cậu hai dẫn tôi và Lài đến 1 phòng.
- Tạm thời em ở đây đi, cho đến khi Gia Uy về.
- Em cảm ơn anh hai..
- Ko có gì đâu, Sen nè, chắc má bị người ngoài xúi bậy nên mới làm vậy, chứ má bình thường ko có vậy đâu. Để thư thư thời gian má bình tĩnh rồi anh nói chuyện với má.
- Dạ, anh hai.
- Coi có đau ở đâu thì nói anh nghen.
- Em biết rồi.
Cậu hai đi ra, Lài nhìn theo bóng lưng cao ráo của cậu.
- Hai, cậu hai đó hả? Đẹp trai mà có vẻ lương thiện quá ha.
- Ừa, anh hai rất là lương thiện. Lài nè, em có bị thương chỗ nào ko?
- Mà má nè... sao lúc đó anh Quyền lại đến cứu nó kịp vậy má, sao mà anh Quyền biết được vậy má.
Bà Hiền nghe mợ hai nói thì cũng suy nghĩ. Lâu nay bà ko nghĩ đến là ai đã báo cho cậu hai biết.
Rồi bà Hiền gọi con Đậu lên. Con Đậu cũng ko nghi ngờ gì, vì có việc cần là bà Hiền gọi thôi.
- Dạ bà gọi con.
- Đậu... bà đối với mày có tốt ko?
- Dạ có thưa bà.
- Sao mày lại phản bà.
Con Đậu sợ hãi quỳ xuống đất.
- Dạ thưa bà... con có dám phản bà đâu.
- Nếu ko phản tao thì sao mày báo cậu hai đến cứu con Sen hả.
- Dạ... ko phải con đâu bà.
Na thấy vậy liền nói nhỏ vào tai mợ hai. Mợ hai liền thong thả nhả lời.
- Má hỏi chi cho mệt, cứ lôi nó ra đánh cho 1 trận rồi kiểu gì mà ko khai.
Bà Hiền đứng lên bỏ đi.
- Con ưng làm gì đó làm.
- Dạ má.
Mợ hai sai gia nô lôi con Đậu ra đánh 1 trận thừa sống thiếu chết. Nhưng nó vẫn 1 mực là nó ko làm.
Na thấy nó lỳ quá liền hiền kế cho nó.
- Cô lấy cái búa đập dập tay dập chân nó xem nó có khai ra ko?
Mợ hai thấy có lý, sai gia nô làm theo ý của Na.
Nhát đập đầu tiên, ngón chân của con Đậu giập nát, máu tuôn.
- Giờ mày có chịu khai ko hả?
Con Đậu giọng thều thào.
- Em.. em ko... có mà.. ko có...
- Đập tiếp ngón tiếp theo cho tao.
Con Đậu dùng hết sức bình sinh gọi tên bà Hiền, chỉ mong bà cứu nó vì nó biết bà Hiền cũng thương nó.
- Bà ơi... cứu.. cứu con... con 1 lòng với bà.. mà...
Rồi con Đậu ngất đi, mợ hai sai dội nước cho nó tỉnh lại. Con Đậu tỉnh thật, giọng vẫn thều thào.
- Con.. ko có...cứu.. cứu con...
Mợ hai lại tiếp tục ra lệnh dùng hình. Nhưng giọng nói uy quyền đã khiến mợ hai dừng lại.
- Đủ rồi, tao ko muốn máu đổ trong cái nhà này nữa. Đưa nó ra chỗ thằng Uy chữa trị đi.
Na thấy vậy liền cản.
- Bà ơi... nó sắp khai rồi...
- Tao bảo đủ rồi.
Rồi bà Hiền quay mặt đi. Na và mợ hai đều biết con Đậu làm việc cho ai, nên muốn hành hạ nó cho đến chết.