Hận
Chương 27 :
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
Con Đậu tỉnh lại trong phòng bệnh của cậu hai, các vết thương đau ê ẩm, con Đậu cắn răng chịu đựng. Nó chịu ơn của cậu ba, sao nó dám khai ra được, dù chết nó cũng im miệng mà chết.
Biết tin nó bị đánh nên tôi sang bệnh viện thăm nó, nghe bà Hiền nói thì nó bị đuổi khỏi nhà, ko cho làm gia nô nữa.
Nhưng vết thương cứ nhức nhối lên, khiến nó phải bật khóc. Tôi nắm tay nó an ủi.
- Chị đây... chị đây...
- Mợ... mợ ba... em đau quá... đau quá mợ ơi..
- Chị biết... chị thương mà..
- Cho em chết... đau quá mợ ơi....
Con Đậu gồng người lên quẫy đạp, tôi sợ quá nên gọi cậu hai.
- Anh hai ơi...anh hai ơi...
Cậu hai nghe tôi gọi thất thanh liền chạy vào.
- Gì đó Sen..
- Cứu.. cứu em Đậu....
- Giữ nó lại.
Tôi và Lài cố giữ con Đậu lại, cho nó khỏi quẫy đạp. Cậu hai tiêm cho nó mũi thuốc an thần. Phải thật mấy ngày như vậy con Đậu mới đỡ.
- Đậu nè... bây giờ em ko còn làm nhà bà Hiền nữa rồi, em tính sao?
- Em lại về với mẹ em mợ à.
- um, vậy cũng tốt...
Rồi tôi đưa cho con Đậu 5 đồng bạc trắng. Tiền mà cậu ba cho tôi mỗi tháng, tôi ko dùng đến.
- Cầm lấy cái này.
- ko.. em ko nhận đâu..
- Có gì mà ko dám, coi như chị cho em tiền thuốc... nhận đi.
- Em cảm ơn mợ ba....
- Ko có gì mà.
Rồi con Đậu nắm lấy tay tôi.
- Cậu ba tốt lắm, mợ phải yêu thương cậu ba thật nhiều nghe mợ...
- Um... chị biết mà. Em cố gắng dưỡng bệnh cho tốt nghen, còn về với mẹ.
......
Trận ân ái của tôi và cậu ba vừa xong, tôi hạnh phúc ôm lấy cậu ba, nhưng có điều vẫn khiến tôi buồn.
- Mình à... hơn 6 tháng rồi em vẫn chưa có con lại mình ạ.
Cậu ba đặt lên môi tôi 1 nụ hôn, giọng nhẹ nhàng.
- Chưa có thì từ từ nó có, nôn gì?
- Mình ko nôn, nhưng em nôn lắm, hay vợ chồng mình ra miền ngoài thời gian nghe mình. Em nghe nói ở đó có bà thầy hay lắm.
- Tùy em, muốn sao cũng được mà.
Tuy cậu ba là bác sĩ, nhưng thời đó làm gì đã có kỹ thuật hay thuốc chữa lâu con. Cậu ba chắc cũng trông ngóng lắm nên liền đồng ý.
Lạ chỗ khiến tôi khó ngủ, nên dậy sớm. Miền núi sáng sớm nên trời đầy sương, khá lạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ sương dày đặt, nên thôi tôi đành nằm thêm 1 lúc, vậy mà ngủ đi lúc nào ko hay. Sau khi được mời ăn sáng xong thì bà Mầu bắt mạch cho tôi.
- Đã từng sinh con chưa?
- Dạ rồi.
- Đứa trẻ mấy tuổi rồi.
- Đứa trẻ... đứa trẻ mất từ lúc mới sinh.
Bà Mầu nhìn tôi rồi lại tiếp tục bắt mạch.
- Có từng uống thuốc bắc gì ko?
- Dạ có.
Nói rồi, bà Mầu lấy cái chén ra, cầm lấy ngón tay tôi cắt bụp. Máu nhỏ ra chén, rồi bà rải 1 ít thuốc rê lên tay tôi cho cầm máu.
Bà Mầu lấy cái hủ có bột gì đó màu xanh lá, mùi khá nồng, dễ khiến người ta buồn nôn.
Bà lấy 1 ít cỡ hạt đậu phộng rồi thả vào trong đó. Mảng bột tan chảy hòa chung với máu thành 1 màu đen đặc sệt. Tôi và cậu ba khá là hoảng.
Cậu ba liền lên tiếng.
- Ma thuật, bà là thầy phù thủy.
Bà Mầu nhìn cậu ba liền cười hiền.
- Tôi ko phải thầy phù thủy, nếu đã tin tôi, nếu đã có duyên thì để tôi chữa, ko thì mời về.
Tôi níu áo cậu ba lại, nhíu mày, lắc đầu. Cậu ba hiểu ý tôi nên ko nói gì nữa.
- Xin bà giải thích vì sao máu con bị vậy ạ?
- Đây là 1 loại độc tố của bọn thầy tàu.
Thuốc này đã ngấm vào máu thì sinh con ra sẽ dị dạng, sau này lại ko thể mang thai thêm được nữa.
Tôi nghe mà muốn ngã lăn ra ngoài đất, muốn ngất đi tại chỗ luôn. Cậu ba phải đỡ lấy tôi.
- Vậy... vậy con ko còn sinh được nữa hả bà.
- Đừng khóc con, có duyên tìm được ta thì ta sẽ chữa cho con. Nhưng mà phải chịu khổ.
- Dạ... khổ mấy con cũng chịu được hết bà ơi, xin bà giúp con.
- Cái khổ là con phải lọc máu 1 tháng. Khi uống thuốc vào con sẽ nôn ói, mệt mỏi, chịu được ko con.
- Con chịu được, con nhất định chịu được.
- Vậy hôm nay nghĩ ngơi đi, mai sẽ bắt đầu.
- Dạ, bà.
Sau khi về lại phòng, cậu ba cứ thắc mắc là tôi đã uống thuốc của ai.
- Em lúc trước uống thuốc của ai hả Sen.
- Là thầy Liêu mình à.
- Thầy Liêu? Ông thầy người tàu đó có thù hằn gì với mình đâu, sao lại hại em chứ.
- Em cũng ko biết nữa.
- Chuyến này anh nhất định về sẽ điều tra. Anh mà biết kẻ nào sau lưng, anh nhai luôn đầu nó.