Hận

Chương 3 :

Ngày đăng: 20:36 18/04/20


Cậu 3 thiệt ác quá mà, lỗi do cậu mà cậu lại phạt tôi. Phạt gì ko phạt, lại phạt đứng ngay ổ kiến lửa thế này, kiến lên cắn đau chết được. Tôi cứ nhoi nhoi suốt, gãi suốt, chắc kiến có nọc độc hay sao mà tôi thấy chỗ chân tôi nhức ghê, đau quá nên tôi cứ khóc thôi.



Cũng phải hơn 30 phút sau, chiếc xe 4 bánh nhà ông Toàn chạy vào sân. Ông Toàn bước xuống trước rồi đi thẳng vào nhà,đi qua tôi mà ko hỏi gì. Rồi đến bà Hiền và 1 thanh niên nữa đi theo sau, tôi đoán đó là cậu 2 Gia Quyền.



Bà Hiền đi qua thấy tôi đứng đó cứ nhoi nhoi, thấy lạ nên bà liền hỏi.



- Mày làm gì đứng đó Sen, nhoi nhoi như kiến cắn thế hả?



Tôi sụt sịt khóc.



- Kiến cắn thật bà ơi, cậu 3 phạt con, bà ơi cứu con với...



- Hứ, ai biểu mày chọc cậu 3 làm gì, đáng đời mày lắm.



Bà ngúng nguẩy đi vào nhà, ko thèm cứu tôi. Tôi nhìn bà mà lòng đau như cắt. Người thanh niên tiến lại chỗ tôi, giọng hiền hòa.



- Thôi em đi vào nhà đi, để anh nói cậu 3 cho.



- Em cảm ơn cậu 2, nhưng em ko dám, em sợ cậu 3 phạt nặng hơn.



Người thanh niên ấy nhoẻn miệng mỉm cười với tôi, nụ cười thiên sứ là đây sao. Rồi kéo tôi vào trong tránh xa ổ kiến lửa.



- Sao em biết anh là cậu 2?



- Thì em đoán, ông bà bảo lên thành phố thăm cậu, mà về lại có thêm người thư sinh, sang trọng thì là cậu chứ ai.



Người thanh niên ấy lại cười, người ấy ơi có thể ngưng cười được ko, cười đẹp thế em nhìn sắp lé rồi đây.



- Ừa, chào em, anh là cậu 2 tên Gia Quyền. Em tên gì?



- Em tên Sen.



- Sen là hoa sen, tên đẹp hợp với em lắm ấy. Thôi em vào trong đi, cậu 3 có rầy thì có anh bảo lãnh cho.



- Dạ, em cảm ơn cậu 2.



Tôi cúi xuống xách đôi guốc chạy te vào trong nhà, kiến cắn nãy giờ ngứa quá ko thể nào mang guốc mà đi được.



.....



Giờ cơm, bà Hiền thấy cậu 3 cứ xoa xoa tay nên lo lắng lắm.



- Gia Uy, tay con bị sao vậy, đưa má xem.



- Bị chó nó bâu vào mạnh quá nên tôi bị ngã đụng cái tay.



Mặt tôi tái mét, cậu 3 ơi, nỡ lòng nào gọi tôi là chó vậy.



- Con chó nào hư vậy, đem nó ra đánh chết cho bà.



Nghe vậy mặt tôi tái đi hơn nữa, nuốt nước bọt cũng khó khăn bội phần.



- Ko cần đâu, chó đó tôi tự xử lý sau. Má ko cần lo dùm.



Cậu 2 nghe vậy nên cũng quan tâm lắm.



- Để anh cho người gọi thầy Phú qua xem tay cho em. Để vậy khéo nguy hiểm lắm.



- Thôi khỏi, tôi cho người qua gọi rồi, ko cần anh lo.



- Sao ko cần, ko bao lâu nữa em lên đó học với anh, thì anh phải lo cho em chứ.
- Tao bỏ qua cũng được, mày ăn hết con lươn đi rồi tao bỏ qua, tại mày đang đói mà.



Bà già lưỡng lự, khóc lóc xin xỏ.



- Ông ơi, con xin ông mà ông, đồ sống sao ăn được.



- 1 là mày ăn, 2 là mày bị đánh mày chọn đi.



- Con ăn, con ăn mà...



Bà già vừa khóc vừa đưa con lươn còn sống ngoe nguẩy đưa lên miệng cắn. Máu lươn chảy ra đầy miệng bà cụ. Ông toàn và lũ gia nô đứng cười như đang xem 1 trò hề vậy.



.....



Coi "hề" xong, ông Toàn và đám gia nô lại đi đòi nợ thuế đất.



Ngôi nhà xụp xệ lợp lá dừa, trong khoản sân nhỏ có con gà đang bới đất tìm ăn. Lũ người của ông kéo vào, nghe tiếng động gà cũng chạy mất.



- Thằng Tám đâu ra đây tao biểu coi, thằng Tám đâu.



Trong nhà có cô gái tầm 17 tuổi đi ra, chắp tay khúm núm lạy ông Toàn.



- Dạ thưa ông, ba con đi cắt cỏ chưa về.



Ông Toàn nhìn cô gái từ trên xuống dưới, mắt long lanh, nước miếng chảy dài.



- Ba em đi rồi à, lại đây anh hỏi chuyện coi. Em tên gì?



- Con tên Tâm ạ.



Chị Tâm tiến lại gần, ông Toàn đưa tay sờ vào má, đôi má ửng hồng xinh đẹp. Chị Tâm hoảng sợ đi lui ra.



- Dạ thưa ông, ông chờ xíu ba con về giờ ấy.



Rồi chị Tâm vào nhà sau. Ông Toàn ra hiệu cho lũ gia nô đứng canh bên ngoài, còn ông thì mò vào trong đó. Ngôi nhà lợp lá thấp lè tè, nền là bằng đất cứng lồi lõm. Trong nhà còn có cặp đèn đỏ chưng trên bàn thờ, có những hình dán bông hoa đỏ nữa, nhà này đang sắp có hỉ sự đây.



Ngoài nhà mấy anh gia nô ngồi tám chuyện với nhau, cười khì.



- Chuyến này con nhỏ đó coi như xong rồi. Qua tay ông hội đồng con nào thoát được.



1 tên gia nô khác cũng đồng thanh.



- Phải đó, mà con nào vào tay ông hội đồng thì phúc phải biết.



Bọn họ bàn tán nhau, có anh gia nô tên Lúa cứ ngó nghiêng vào nhà rồi anh la lên, ôm bụng.



- Ây da, sao tao đau bụng quá, chắc tại mấy người trong bếp chết tiệt cho tao ăn trúng cơm thiu rồi, tao chạy ra ruộng chút.



- Mày lo chạy đi chứ ko nó rớt ra đây, chó nó thèm bây giờ.



Anh Lúa ôm bụng chạy ra đồng lúa gần đó, chỗ có mấy người đang cấy mạ, còn lại lũ kia vẫn đang tám chuyện và vẫn nhìn thấy anh lúa. 1 tên trong đó la lớn.



- Mày ngồi xa xa chứ mày ngồi đó thúi quắt bọn tao ngửi à.



Bọn gia nô lại phá lên cười, anh Lúa mới nói với 1 thằng nhỏ đang cấy mạ.



- Chạy đi gọi thằng Thiện về cứu con Tâm nhanh.



Thằng nhỏ vứt rổ mạ chạy te đít, anh Lúa cứ cầu trời khẩn phật sao cho thằng Thiện nhanh về cứu đời con Tâm. Thằng nhỏ chạy đi rồi anh cũng nhanh vào kẻo ko sẽ lộ chuyện.