Hận
Chương 2 :
Ngày đăng: 20:36 18/04/20
Vậy là ông bà hội đồng lên thành phố thăm cậu hai nên ở nhà chúng tôi chỉ cần phục vụ mỗi cậu ba, nên cũng khỏe lắm. Sau khi rửa mớ rau để trưa chúng tôi ăn cơm, chị Hồng bảo tôi mang thau nước ra tạt vào chậu cây, coi như tưới cây luôn.
Tôi mang chậu nước ra gần chỗ sân, nghĩ giờ này ko có ai qua lại đâu. Vì lười nên tôi đứng từ xa tạt tới.
Ào....
Tôi có ngờ đâu, mớ nước rửa rau còn lưu lại vài cọng giờ nó nằm gọn hết lên người cậu ba. Tôi hoảng, vứt luôn cái thau ra sân, chạy lại lau lau lượm lượm mấy cọng rau trên tóc, trên mặt của cậu vứt xuống sân.
- Cậu ba ơi, em xin lỗi, tự nhiên cậu ở đâu lù lù đi ra, em ko thấy. Để em đi lấy khăn lau cho cậu.
Cậu ba nổi tiết quát tôi ra rả.
- Con kia, mày mù hả, mắt mày dán lên để chưng thôi hả. Tao nhỏ bé quá nên mày ko thấy chứ gì.
Tôi xuống dưới thấy mấy cái khăn đang phơi ngoài dây, tôi quơ đại. Vì cậu ba đang nổi nóng ngoài kia, tôi nào dám lề mề.
- Khăn đây, khăn đây. Cậu đứng yên em lau cho cậu.
Cậu cao hơn tôi cỡ gang tay nên tôi phải nhướng người lên mà lau. Tôi để khăn lên lau mặt cho cậu, cậu nhăn mặt kéo cái khăn vứt ra, giọng đầy hậm hực.
- Mày tưởng cái mặt tao là cái mặt sàn hay sao mày lấy khăn lau nhà hả, thúi quắt.
- Đâu có, em thấy giặt phơi ngoài kia mà.
- Mày lượm lên ngửi xem.
Tôi thật thà lượm lên ngửi thật, ui mẹ ơi, lẽ nào đây là khăn lau bàn rồi. Mặt tôi lại tái đi 1 khúc, giọng run run.
- Em... em xin lỗi cậu, lần sau em chú ý hơn.
- Mày còn lần sau nữa hả, mày vào xách nước cho tao tắm, rồi đem 1 thau nước tương tự ra đây.
- Dạ, mà xách nước tắm rồi, lấy thêm ra chi nữa vậy cậu, em tưới cây hồi sáng rồi mà.
- Con này, mẹ mày sinh cái miệng mày ra trước hả? Đi.
Tôi lo chạy đi làm mấy việc cậu dặn, xong tôi mang thau nước ra đưa cho cậu.
- Mày quỳ xuống.
Tôi vừa quỳ, vừa khóc.
- Cậu ơi, cậu tha cho em, cậu đừng đánh em, em lỡ dại 1 lần này thôi.
- Ai nói tao đánh mày.
- Chứ cậu bắt em quỳ làm gì.
Cậu ba bưng thau nước đổ trên đầu tôi đổ xuống, người ngợm ướt mem hết, tôi đưa tay lên vuốt mặt. Thầm nghĩ, chắc nãy cậu bị tôi tạt thau nước nên giờ cậu tạt lại cho huề. Mà có phải được vậy đâu. Giọng cậu đanh lại, mặt lạnh lùng.
- Mày ra giữa sân nắng quỳ xuống đó phơi, khi nào đồ mày khô qua trình với tao rồi mới được vào nhà.
Tôi ngã đè lên người cậu 3, tôi thấy cậu nằm im, tôi sợ quá tôi leo xuống vừa lay cậu vừa méo mó khóc.
- Cậu ơi cậu đừng chết mà, cậu mà chết cậu lại về ám em cho coi. Cậu ơi cậu tỉnh lại đi cậu...
Cậu 3 mở mắt trừng tôi rồi ngồi dậy, quát lớn.
- Con kia, mày hái xoài kiểu gì mà mày ngã luôn lên người tao vậy hả?
Tôi rờ mó xung quanh người cậu, xem có vết thương nào ko.
- Cậu ơi, cậu còn sống hả cậu. Em vui quá cậu ơi, cậu có đau chỗ nào ko? Mà do cậu bảo em hái mà chứ em có muốn đâu.
Cậu 3 lại nổi tiết quát lớn.
- Mày là con ở mà mày cãi tao nhem nhẽm vậy hả Sen?
Rồi cậu đứng lên phủi đít quần đi lại chỗ cây xoài tìm tìm gì đó. Tôi chạy theo cậu tìm phụ.
- Cậu ơi, cậu mất cái gì vậy em tìm phụ cho.
Cậu 3 vẫn im lặng tìm kiếm.
- Cậu mất gì em tìm phụ cho cậu.
- Sen.
- Dạ.
- Mày thấy ổ kiến lửa ko?
Tôi nhìn vào chỗ cậu chỉ, 1 ổ kiến lửa đang trồi lên to đùng.
- Chà, kiến trồi kiểu này chắc sắp mưa to đây, để em đi lấy dầu hôi đổ vào cho bọn chúng đi.
- Đứng đó.
- Sao vậy cậu.
Cậu 3 lại nghiêm giọng, nhìn tôi ánh mắt đầy lạnh lùng.
- Mày đứng ngay ổ kiến này đúng 1 tiếng, sau 1 tiếng vào trình tao.
Tôi khóc to lên van xin cậu.
- Cậu ơi, cậu ơi em lỡ dại ngã xuống cậu cậu tha cho em đi. Đứng 1 tiếng kiến nó cắn em chết.
- Mày chết tao vứt xác ra sông.
Cậu lạnh lùng đi vào nhà, tay trái vẫn xoa xoa vào tay phải, hình như tay phải của cậu đang đau lắm