Hận
Chương 31 :
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
- Trả...thù... cho... em...trả thù... cho... em...
- Na... Na...
Mợ hai giật mình dậy, mồ hôi rịn ra lấm tấm. Na đã chết hơn 10 ngày rồi mà, lúc nào ngủ mợ hai cũng thấy Na. Thấy cái cảnh Na bị đánh chết, mợ bất lực ko thể bảo vệ được cho Na. Cái hình ảnh mấy tên gia nô dùng gậy đánh vào đầu, vào người Na. Thậm chí cái cảnh bà Hiền đạp thẳng vào bụng Na mấy cái, Na đau đớn quằn quại. Máu thấm đẫm ra tóc, áo quần của Na, thậm chí dính đầy ra sân nữa. Mợ hai chỉ biết nhìn chết trân, ko làm được gì.
Mợ hai giờ chỉ biết ngồi bó gối khóc, càng khóc mợ hai càng hận tôi. Mợ thương Na lắm, thậm chí Na chết rồi, mợ cũng ko thể chôn cất Na đàng hoàng tử tế. Giờ thân xác Na đang nằm dưới đáy sông lạnh lẽo, làm mồi cho cá rỉa, thê thảm biết bao. Nhất định, nhất định mợ hai sẽ trả thù cho Na. Nhất định mợ hai sẽ khiến cuộc đời tôi thê thảm, thê thảm giống mợ bây giờ.
.....
Đáng lẽ ra cậu ba sẽ treo ngược con Na lên, ko cho nó ăn uống hay vệ sinh gì hết. Lấy nước đường rưới lên người nó cho kiến lửa cắn. Mỗi ngày đều sẽ đánh nó để nó khai kẻ chủ mưu ra,nhưng nó lại đụng đến ông Toàn nên thôi cậu ba nhường cái "đặc quyền" hành hạ nó cho bà Hiền. Ko ngờ nó lại được chết nhanh quá.
Do vết thương của cậu ba khá nặng nên chuyện chăn gối ko được như xưa. Tôi thấy cậu ba mà cũng ko còn ham muốn có con nữa. Chỉ mong sức khỏe của cậu ba khỏe mạnh lại mà thôi. Mỗi lần cậu ba lên cơn đau là cậu hai phải tiêm cho cậu ba. Nhìn cánh tay cậu ba, hay cơ thể cậu ba, tiêm được chỗ nào cậu hai đều tiêm hết. Bao nhiêu vết bầm tím loang lổ, tôi nhìn mà xót xa hết cả. Cậu hai giờ nhìn cậu ba mà còn ko biết chích thuốc vào đâu nữa.
Cậu ba cố cầm cự đau đớn, níu lấy tay cậu hai.
- Bột cần sa... lấy bột cần sa cho tôi...
- Ko được... em cũng biết công dụng của nó mà. Chết người đó chứ chẳng đùa.
- Tôi cũng là bác sĩ, tôi biết dùng thế nào cho đúng, lấy cho tôi...
- Nhất định ko được...
Cái gối mây của cậu ba được ném thẳng xuống đất. Cậu ôm ngực gào lên.
- Ko được thì anh để cho tôi chết đi, thế này mãi sao tôi chịu được chứ.... anh có biết tôi cố gắng cầm cự cực khổ thế nào trước mặt Sen ko hả?
Cậu hai nhìn cậu ba cũng ko đành lòng, nhưng lại ko dám cho cậu ba dùng loại độc dược đó.
Tôi đứng ngoài cửa phòng, ko biết loại thuốc 2 cậu nói đến là gì. Nhưng nghe cậu ba nói về nỗi đau của mình như vậy,tôi rất đau lòng, cậu sợ tôi buồn mà cậu phải tự chịu đựng. Tôi bưng chén thuốc mới nấu cho cậu ba, chạy tuốt ra sau vườn, ngồi ôm mặt khóc. Tôi phải khóc cho đã để mình có thể động viên mạnh mẽ trước mặt cậu ba, lúc trước là cậu bảo vệ chăm sóc cho tôi. Bây giờ tôi nhất định phải mạnh mẽ để làm điều ngược lại.
.....
Làn khói trắng bay bay ra từ cái lư nhỏ, cậu ba nằm ngay trên giường hít hà làn khói đó. Tôi ko biết nó là loại gì mà khiến cho cậu ba mặt mày sảng khoái, giống như vết thương của cậu ba chưa từng xuất hiện vậy. Cậu hai thấy vậy cũng đành đi ra ngoài, tại cậu sợ mình sẽ bị cám giỗ bởi "nàng tiên nâu".
- Na à, chị thương em lắm. Việc hạ thuốc hại con Sen cũng là do chị muốn, nhưng em lại cứ khăng khăng làm, để cuối cùng em phải chết oan uổng. Em dù có chết cũng ko khai chị ra. Chị nhất định sẽ khiến nó đền mạng cho em..
Cạch...
Mợ hai giật bắn mình.
- Ai đó.
Mợ liền xông cửa đi ra.
- Đứng lại.
- Dạ... mợ... mợ hai.
- Tưởng ai, ra là mày, con yêu nghiệt giật chồng người khác.
- Em mang thuốc lên cho cậu ba, vô tình trật chân nên đụng vào phòng mợ, em xin lỗi mợ.
Mợ hai tiến lại gần Lài.
- Mày nghe hết rồi phải ko?
- Em... em ko có nghe gì hết.
Mợ hai cười nhếch mép.
- Là tao đó, là tao sai người hại con Sen đó. Mày đi nói với nó đi, cho mày biết, giờ cậu ba ko có bảo vệ được nó nữa đâu. Mày nói đi rồi tao giết chị em mày lun.
Lài thật sự hoảng sợ.
- Ko.. em ko có nghe thấy gì hết á. Chào mợ em đi.
Lài đi ngang qua mợ hai, tự trách mình thật ngốc. Thật ra, Lài ko muốn nghe lén đâu, do mọi người bảo mợ hai bị điên cứ lầm rầm 1 mình nên Lài chỉ muốn xác thực phải ko thôi. Ai ngờ ra cớ sự này, liệu Lài có nên báo cho mọi người biết ko?