Hận
Chương 32 :
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
Thời gian trước, cậu ba thấy đỡ lắm ấy, nhìn cậu hơi xanh xao nhưng lại thấy cậu vui vẻ hơn, yêu đời hơn. Tay chân mình mẩy ko còn những vết bầm tím nữa. Mỗi ngày tôi đều cùng cậu ba đi dạo, đi chùa, đi quanh quẩn mọi nơi. Cậu ko làm bác sĩ nữa, lâu lâu cậu dịch thuật để khỏi quên chữ mà thôi. Nhưng dạo gần đây tôi cứ thấy cậu ba thế nào ấy, hít nhiều thuốc đó hơn, tay chân run run, đến tắm cũng ko muốn. Có lúc cậu ba còn nói lảm nhảm gì đó, khó hiểu cực kỳ, đôi lúc có những hành động kỳ quặc.
Tôi đứng ngoài phòng cậu nhìn vào mà thở dài. Có 1 gia nô chạy lên báo với tôi.
- Mợ ba ơi, có ai tìm mợ ấy ạ.
- Ai vậy?
- Em ko biết, mợ xuống trước cổng xem, họ đang chờ mợ đó.
- Ừa, chị biết rồi.
Tôi đi xuống dưới cổng để xem là ai. Có 1 anh nông dân, lạ lắm, tôi chưa từng gặp.
- Anh... anh là ai?
- Mợ là mợ ba phải ko?
- Ừa.
- Ông Tuất biểu con đến tìm mợ.
- Tìm tôi có việc gì?
- Ông Tuất thua bài, bị người ta đánh bên tuốt làng bên á mợ ơi, ông biểu con nói mợ đem tiền chuộc cho ổng.
- Lại bài, vừa rồi tôi mới đưa tiền còn gì.
- Chuyện gấp lắm, mợ ba ko đi nhanh họ đánh ổng chết.
- Chờ tôi 1 lát.
Tôi trở về phòng, khói thuốc cũng tan, cậu ba đang ngủ ngon lành. Tôi định cho cậu uống thuốc, mà thôi để cậu ba ngủ giấc dậy uống cũng ko sao. Tôi mở tủ lấy 10 đồng bạc rồi đi ra.
- Ủa, đi đâu vậy hai?
Vì ko muốn Lài biết, sợ Lài sẽ buồn nên tôi nói dối.
- À, hai đi công việc chút, sợ về trễ, lát em cho cậu ba uống thuốc dùm chị nghen.
- Dạ, em biết rồi.
- Mà Lài nè, sao dạo này chị thấy em có vẻ mập mập vậy?
Lài bối rối, ko biết nói sao, ánh mắt cũng nhìn đi hướng khác.
- Em đi qua làng bên, có người báo ba em đánh bài thua tiền người ta nên bị đánh.
- Vậy hả, rồi có sao ko?
- Sao trăng gì đâu, qua đó có thấy ai đâu, đã thế lại ko có đò nên em về trễ ấy. Mình ăn cơm chưa?
- Chưa. Anh đợi em về ăn cơm.
- Dạ. Hồi sáng mình uống thuốc chưa, con Lài có mang cho mình ko?
Cậu ba bỗng chốc giật mình, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
- Ko... ko có.
- Ủa, vậy hả? Em dặn nó mang thuốc cho mình rồi mà. Cái con nhỏ này thật tình.
.....
2 ngày rồi ko thấy Lài về, tôi nghĩ Lài ở lại bên bệnh viện chỗ cậu hai. Cho đến khi cậu hai về tìm.
- Sen, Lài đâu em?
- Ủa, chứ ko phải ở bên chỗ anh hả?
- Ko có, anh cứ tưởng ở lại đây. 2 hôm nay ko thấy em ấy,anh lo quá.
- Chết chưa, phải cho người tìm mới được.
Họ chia nhau ra tìm, tìm cả ngày cũng ko thấy, tìm thêm mấy ngày tiếp theo cũng ko thấy. Lòng tôi nóng như lửa đốt, mà tôi thấy cậu hai còn nóng lòng hơn cả tôi. Mặc dù tôi vẫn biết 2 người họ yêu nhau. Mọi thứ đều trở nên tuyệt vọng, mọi tin đồn đều hướng rằng Lài có người yêu và bỏ trốn. Tôi ko tin đã đành, cậu hai lại càng khẳng định khăng khăng hơn cả tôi. Cậu hai định nghĩ vài hôm đi tìm Lài, sợ Lài bị kẻ xấu dụ dỗ.
1 ngày cũng như mọi ngày có tên gia nô chạy vào báo, họ tìm được xác Lài ngoài bờ sông. Tôi như chết đứng, thở cũng khó, tôi hi vọng rằng đó là nhầm lẫn. Cậu hai liền chạy vội ra bờ sông, tôi cũng chạy theo, cả cậu ba nữa.
Tiếng gào khóc thảm thiết của cậu hai làm tôi xác minh được điều đó là đúng, tôi loạng choạng đi lại chỗ xác Lài. Cái xác trương phềnh, bốc mùi hôi thối, áo có nhiều vết đen loang lổ, ko biết là gì. Cậu hai thì khóc than thấu trời.
- Lài ơi... tại sao vậy? Là ai... là ai đã hại em hả... ai...
Tôi cũng khóc, ko biết làm gì hết, cậu ba ôm tôi dỗ dành.
Cậu hai vẫn nước mắt như mưa.
- Em hứa sẽ cùng anh xây dựng hạnh phúc mà, tại sao... tại sao em và con lại bỏ anh đi. Ai, ai đã hại em? Ai... là ai...
Tôi sững người khi nghe cậu hai nói vậy. Em tôi và cậu hai... 2 người họ đã có con với nhau rồi sao? Tôi lại ngồi cạnh xác em tôi khóc ngất, tim gan đau nhói, liệu ai thấu được nỗi đau này.