Hận
Chương 33 :
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
Lão thầy Liêu đang ngồi dưới bóng mát cây to ở nơi vắng vẻ chờ người. Lão cứ ngóng tới ngóng lui, sao người lão chờ mãi chưa tới. Lâu lâu lão lại nhớ đến người mà lão từng yêu thương. Khi trước, khi ông Lương- ba bà Mầu là 1 danh y giỏi nhưng ông Lương lại có đam mê về thuốc độc, dùng những loại độc hại như rắn rết. Những loại thuốc khiến con người điên đảo, dân làng tẩy chay ông Lương, họ nói ông là phù thủy là thầy ma thuật. Vợ ông vì xấu hổ mà bỏ đi, để lại cho ông Lương cô con gái nhỏ. Biết ở lại khó sống nên ông Lương đã ôm con bỏ đi vùng núi phía bắc ấy. Lão biết mà tìm đến ông Lương, xin làm học trò của ông. Nhưng ông Lương ko nhận, lão mỗi ngày đều tới giúp ông Lương hái thuốc, phơi thuốc, rất nhiều việc, rồi lão yêu con gái ông- chính là bà Mầu. Tình yêu của họ luôn bị ông Lương ngăn cản. Như thế ròng rã suốt 3 năm, thấy được sự nhiệt thành ông đã chấp nhận lão. Mọi chuyện sẽ ko sao khi lão đọc được quyển sách về thuốc độc,lại bị mê mẩn toàn thuốc độc, lão đã cố xin nhưng ông Lương ko dạy. Cuối cùng, quyển sách thuốc độc biến mất, lão biến mất. Chỉ còn lại cái xác của ông với những vết đập ở đầu và nỗi oán hận của bà Mầu.
Từ xa dáng phụ nữ đi tới lão liền mừng khấp khởi. Quên đi chuyện xu
- Chào mợ hai.
- Ừa, tiền còn lại của ông đây. Cầm lấy đi nơi khác mà lập nghiệp.
Mợ hai ném cho lão 1 túi tiền đựng 50 đồng bạc trắng. Lão nhận tiền mà cười tít cả mắt.
- Cảm ơn, cảm ơn nị.
- Nè, mà ông cho loại thuốc gì hay thật đó, ngửi 1 chút con người liền bị mê loạn, biểu gì làm đó.
- Nó là Mê Hồn Tín, thuốc của ngộ mà. Chỉ cần dùng 1 ít là vậy đó.
- Thôi tôi đi đây, ông cũng lo đi đi. Tranh thủ họ đang đau khổ mà ko truy ra ông.
- Dạ.. dạ...
Mợ hai đi khuất, lão mới nhớ lại lúc lão bị cậu ba bắt, bị cậu ba hành hạ ra sao. Còn đốt tiệm của lão, đốt hết thuốc của lão, làm lão trắng tay,bị người dân chửi bới sỉ vả lão hận cậu ba lắm. Nhưng ai ngờ lại có người hận cậu ba hơn lão nên cũng may lão được dịp trả thù.
.....
Xác của Lài để chỗ bệnh viện của cậu hai, tôi ko biết ba má ở đâu để mà báo tin nữa. Lúc trước họ nói đi rồi liên lạc với tôi, lần gần đây nhất là ba tôi đến tìm tôi, xin tiền rồi ba tôi cũng đi, ko nói đến nơi ở của họ.
Lúc lau người cho Lài, trên người em ấy có bao nhiêu nhiêu là vết đâm, vết đâm chí mạng chính là vết đâm ngay tim. Tôi thương em tôi quá, nó hiền lành chứ có thù hằn gì với ai đâu, sao lại nỡ đối xử nhẫn tâm với nó như vậy chứ. Thương luôn cả đứa cháu mới thành hình.
Tôi cũng thương cả cậu hai nữa, suốt ngày ngồi lặng im bên xác của Lài. Lâu lâu tôi lại thấy cậu hai lén gạt đi nước mắt. Giờ nhìn cậu hốc hác quá, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù.
Tự dưng cậu đứng phắt dậy làm tôi hết hồn.
- Nhất định là ả, chính ả ta rồi...
- Ai hả anh hai, ai là kẻ tàn nhẫn vậy?
Cậu hai ko nói gì rồi bỏ đi 1 mạch, tôi cũng ko biết cậu đi đâu.
Ở nhà, mợ hai đang ngồi đó hát hò, ung dung nhấm nháp trà và bánh. Mợ hai thấy cậu hai đi vào, mợ hai chỉ liếc 1 cái chứ ko quan tâm. Cậu hai liền kéo tay mợ, chén trà bị hất rơi vỡ.
- Là cô phải ko? Nhất định là cô phải ko?
Giọng điệu của mợ hai vẫn ung dung nhàn nhã lắm.
- Tôi mệt, tôi muốn nghĩ ngơi.
- Ừa, vậy em nghĩ ngơi đi cho khỏe.
Tôi leo lên giường nằm, trong đầu ấp ủ một đống âm mưu.
.....
Chuyện cũng qua 1 tháng rồi.Cứ mỗi lần thấy cậu ba ngủ mớ, lại gọi tên Lài, lại nói đến sự tha thứ. Trái tim tôi cứ bị bóp nát, đau đớn mà ko thể la hét cào cấu. Tôi cố lay cậu ba
- Mình... mình dậy uống thuốc đi.
Cậu ba choàng tỉnh, trán vã mồ hôi, câu đầu tiên đó vẫn là.
- Sen, anh xin lỗi... xin lỗi em nhiều lắm...
Tôi khẽ cười.
- Thôi... mình dậy uống thuốc đi..
- Ừa, cảm ơn em.
Cậu ba cố ngồi dậy, nhưng ko thể ngồi được nữa.
- Sen... anh... tại sao mà anh ko ngồi dậy được vậy nè, chân anh, chân anh cơ thể anh ko còn cảm giác, tay anh nữa.. ko nhúc nhích được nữa.
Mặt tôi điềm tĩnh.
- Vậy sao? Để em đút cho mình rồi em cho người đi tìm thầy thuốc.
Cậu ba cười hạnh phúc.
- Ừa, anh cảm ơn em.
Thầy thuốc hay bác sĩ tây được ông bà Toàn mời đến đều ko tìm ra được bệnh. Họ đành bó tay, vậy mà cậu ba vẫn thản nhiên như ko.
- Ko sao đâu ba má, cứ thế này tôi cũng ko cần đến cần sa nhiều nữa, cố chịu rồi cũng qua mà.
Bà Hiền khóc, đứa con trai mà bà yêu thương nhất lại như 1 kẻ bại liệt. Mọi chuyện đều phải làm tại giường.
- Má thấy con thế này mà đau lòng quá. Bao nhiêu công sức má đi chùa cúng giường rất nhiều mà tại sao lại đổ hết lên đầu con trai của má vậy nè.
- Tôi nói ko sao đâu, tôi ổn.