Hận

Chương 34 :

Ngày đăng: 20:37 18/04/20


Sau đó 1 tuần, cậu ba ko nhúc nhích được nữa. Thậm chí ko nói được nữa, lúc này tôi mới nhàn nhã nói với cậu.



- Ko nói được nữa rồi phải ko?



Cậu ba vẫn trân trân nhìn tôi.



- Anh tưởng rằng tôi sẽ tha thứ cho anh, khi anh đã giết chết em tôi ư? Anh đừng có mà mơ, giết người phải đền mạng. Nhưng tôi sẽ ko giết anh, anh chết thì ra quá dễ dàng cho anh rồi. Tôi muốn anh phải mỗi ngày đều bị sự dày vò, mỗi ngày đều mơ thấy Lài, mơ thấy cái chết của nó. Dày vò anh cho đến chết, anh có hiểu ko hả?



Cậu ba cũng chỉ biết nhìn tôi, giờ cậu ba ko nói được,mỗi lần lên cơn đau cậu cũng chỉ biết âm thầm mà chịu đựng thôi. Cậu ba nhất định phải trả giá về việc cậu làm, giờ đến lượt bà Hiền- người phụ nữ độc ác nhất mà tôi từng thấy.



.....



Mợ hai đến phòng tìm bà Hiền, bà Hiền đang ngồi xem sổ sách. Thấy mợ hai bà Hiền cũng chẳng buồn nhìn. Mợ hai tiến lại ghế, ngồi bên cạnh bà Hiền.



- Xem sổ sách hả má?



- Ừa, liên quan gì đến cô.



- Thì có liên quan gì đến tôi đâu. Liệu má nghĩ con Sen có biết việc má làm ko, rồi việc chú ba làm ko?



- Biết, biết làm sao được. Nó có phải như cô đâu.



- Ý mà là sao?



- Là cái đồ rãnh rỗi như cô như con ma xó, chuyện gì cũng biết. Nếu ko nể tình ông Tổng Dinh chắc tôi trả cô về lâu rồi.



Mợ hai tức giận, đứng lên hứ 1 tiếng.



- Tôi cảnh báo má rồi, có sao đừng trách tôi.



Mợ hai bỏ đi, bà Hiền nhìn theo ko mấy hài lòng. Thực ra mợ hai cũng lo mọi chuyện xấu mợ gây ra sẽ bại lộ, nên cố ý muốn nhờ tay bà Hiền xử tôi. Ai ngờ tiếng nói của mợ hai trong nhà này ko đáng 1 xu.



Tôi lại tiếp tục lấy thuốc của bà Mầu "áp dụng" cho bà Hiền. Trước mặt bà Hiền tôi luôn tỏ ra ngoan hiền, lo cho cậu ba, rồi còn buồn về chuyện Lài. Tôi vẫn là tôi thôi, vẫn là Sen ngoan hiền ngu ngơ thôi.



Mỗi ngày bà Hiền đều ăn uống bình thường, ngó chứ bà cũng đề phòng lắm. Đồ ăn tôi mang bà đều ko đụng đến, nhưng bà nào có thoát được.



Đến lúc bà Hiền ko còn nhúc nhích được nữa, bà biết bệnh của bà giống cậu ba, nhưng bà cũng ko có chứng cứ để bắt được tôi. Mỗi ngày bà đều nguyền rủa tôi, ông Toàn thấy chán nên bỏ đi suốt. Còn tôi, tôi vẫn chăm sóc bà Hiền, vẫn tỏ ra mình vô can. Mọi chuyện vệ sinh ăn uống thay đồ gì của bà, tôi đều làm hết, ko từ. Bà Hiền thấy tôi như vậy nên mới nghĩ lại và cho rằng đó ko phải là tôi, mà chuyển hướng nghi ngờ mợ hai. Bà nghĩ bấy lâu nay đã nghĩ oan cho tôi.



Dưới bếp vừa nấu cháo bò xong, để trong thố nhỏ, tôi mang lên cho bà Hiền ăn.



- Má ơi, con đút cháo má ăn nghen.



- Ừa, mệt cho con quá, vừa lo cho má, vừa lo cho thằng Uy nữa.



- Ko sao đâu má, chuyện dâu con nên làm thôi.



- Con Kim nhất định là âm mưu hại má với thằng Uy đây mà, con đó thiệt thâm độc. Nó vì ko được thằng Quyền thương nên kiếm cách trả thù "giận cá chém thớt".



- Thôi má đừng giận mà ảnh hưởng sức khỏe. Con đút má ăn rồi con lau rửa cho má nghe má.



- Ừa con.


Ả Đào nũng nịu dựa vào ông Toàn.



- Sao vậy mình?



- Thì đêm trăng trước đó, là cái ngày mà thằng Uy giết con Lài.



- Gì ghê vậy? Mà con Lài là con nào?



- Con Lài là em con Sen. Lúc đó nó hoảng loạng lắm, chưa bao giờ tôi thấy nó như vậy. Nó là đứa con đĩnh đạc, chính chắn nhất, dù là gì nó cũng sẽ chịu trách nhiệm. Lúc nó chạy vào phòng tay đầy máu me, nó nói "con Lài chết rồi nó ko cứu được, nó giết con Lài rồi".



- Hay nó dùng thuốc quá liều?



- Tôi nghĩ là ko, nhưng cái tôi thấy lạ là phòng nó và phòng thằng 2 sát nhau. Ko lẽ có động tĩnh gì mà con Kim ko biết sao?



- Ủa, gì kỳ vậy? Cái tường nó mỏng lét à, thở còn biết nữa, sao con đó ko biết?



- Bởi tôi thấy lạ?



- Hay con kia nó biết rồi nên cố im lặng để thằng Uy giết người. Chứ có đâm 1 nhát cũng phải kêu cứu chứ.



- Lúc tôi chạy qua xem thì đồ đạc trong phòng rơi vỡ tùm lum. Lúc tôi đi ra ngang phòng nó, tôi nhớ cửa phòng mở, còn nó đứng trước bài vị con Na, mà lần quần quá tôi quên mất.



Ả Đào vỗ đét lên đùi khẳng định chắc nịch.



- Vậy đúng rồi, do con kia nó hại thằng Uy rồi. Chứ sát phòng mà nó điềm tĩnh vậy sao được.



- Mình nói cũng có lý, tôi phải điều tra mới được, chứ vậy oan uổng thằng Uy quá.



- Mà phòng dọn dẹp rồi có gì mà điều tra nữa? Ít nhất phải xem thằng Uy nó đã ăn cái gì, hay hít trúng cái gì. Chứ dọn dẹp hết điều tra cái gì.



- Ừa ha, mình nói cũng có lý, tôi cũng điều tra đại thôi. Chỉ tội con Lài, lúc đó tôi nói bã là thôi nó chết rồi tạo hiện trường giả cho chị em nó còn nhận nhau. Bà ta nhất định ko chịu, bắt tui vác xác nó ra sông rồi lấy cái bao cột xác nó vào, còn cho bao nhiêu là đá nữa. Tôi cũng cột sơ sơ cho qua chuyện. Người ngoài sao cũng được, dù sao nó cũng em con Sen, con Sen cũng dâu con trong nhà.



- Xí, mình làm như mình tốt lắm ấy.



- Thì ko tốt, nhưng cũng coi con bé như con, nên thấy cũng tội.



- Ôi thôi thôi, kệ mình đi, tự mà lo. Em thích cái dây ngọc trai hồng quá mình.



- Thích tôi mua cho.



- Ko, thích cái dây mà lúc trước bà cả đeo ấy.



- Đeo gì mấy đồ cũ ấy.



- Tôi thích mà, với giờ bà ấy có đeo được đâu.



- Ờ, tùy, hát bài nữa tôi nghe.



- Dạ mình.



Tiếng hát của ả Đào lại cất lên, giọng hát thánh thót cao vút, nhưng nó chẳng lọt vào tai tôi được chữ nào hết. Mợ hai, tại sao mợ hai lại làm vậy, tôi có gây hận thù gì với mợ hai đâu. Giờ mợ hai về bên ấy, sao tôi hỏi được mợ đây.