Hận

Chương 35 :

Ngày đăng: 20:37 18/04/20




Tôi chạy về phòng xới tung đồ đạc lên, cậu ba vẫn nhìn tôi chứ cậu có nói được gì đâu. Tôi bươi hết các ngỏ ngách, các góc tủ, góc giường. May quá cuối cùng tôi cũng tìm thấy cái lư mà cậu hay ngửi thuốc. Tôi cất đó rồi lại nhìn cậu, tôi chỉ nhìn cậu thôi, nếu sự thật là đúng có lẽ tôi đã trách oan cậu rồi. Tôi quay đầu đi lại giường nhỏ để ngủ, chờ sáng hôm sau.



Khi con gà cất tiếng gáy, khi bình minh ló dạng, khi mọi hoạt động diễn ra bình thường, tôi mang cái lư hương ra tiệm thuốc để hỏi. Thầy thuốc sau khi kiểm tra qua liền nói với tôi.



- Đúng là trong này có cần sa, có vài loại dược thảo, nhưng lạ là...



Tôi khẩn trương hỏi thầy thuốc.



- Là sao hả thầy ?



- Có 1 loại thuốc gì đó mà tôi không biết, nghe mùi khen khét như da ếch cháy, nhưng tôi không biết là gì, vì chưa từng ngửi qua.



Tôi trả tiền cho thầy thuốc rồi xách cái lư nhỏ đi về. Trong đầu tôi biết bao nhiêu suy nghĩ chạy vào, tôi không biết nên xử lý thông tin nào trước. Nếu là thuốc cậu hai đưa thì làm sao có thuốc lạ được? Hay như lời ả Đào nói, có người muốn hãm hại cậu ba? Chuyến này tôi nhất định phải tìm mợ hai để hỏi cho rõ chuyện.



Hôm nay tôi không có ở nhà, nên một con bé gia nô mới mang vào cho bà Hiền chén cháo Yến theo lệnh của tôi. Nhưng chưa đầy một lúc, ả Đào đi vào, con bé gia nô cúi người chào.



- Chào bà hai.



- Ừa, ra ngoài đi.



- Dạ.



Con bé gia nô liền hiểu chuyện, đi ra ngoài và đóng cửa lại. Ả Đào nhàng nhã lại gần giường bà Hiền, bắt đầu đưa tay ra khoe.



- Bà thấy không, thấy cái nhẫn có hột ngọc trai bự này không? À, bà có thấy cái còng cổ bằng vàng này không? Tất cả đều do ông Toàn mua cho tôi đó, toàn là hàng cao cấp của Pháp không đó, đẹp chưa?



Bà Hiền nhìn trân trân, mắt đỏ âu. Bà giờ khác gì người chết đâu, muốn nói hay trân trối gì cũng không được. Ít ra người chết hiện hồn về còn báo mộng được, chứ bà thì không. Rồi ả Đào kiểu như sựt nhớ điều gì, đưa tay lên vả miệng mình nhẹ nhẹ.



- Ấy chết, tôi quên, tôi bất cẩn quá. Có khoe rồi bà cũng có đeo được đâu, bà cũng đâu có nắm tóc tôi rồi đánh rồi vả được đâu.



Ả Đào rít lên giọng đầy căm hờn.



- Bà cũng đâu thể lột đồ tôi rồi bêu rếu ngoài xã hội được nữa đâu. Tôi mồ côi mà, may ông bà chủ gánh hát nhận nuôi rồi truyền nghề cho tôi, may hơn nữa tôi có giọng hát trời phú nên mới níu chân được ông Toàn của bà. Còn bà, cái gì bà cũng có, nhưng cái bà không có chính là ông ấy. Bà thấy bà thất bại chưa hả bà Hiền ?



Rồi tự dưng ả Đào im lặng một cách đáng sợ, ả nhìn trân trân như muốn ăn tươi nuốt sống bà ấy. Bà Hiền thấy vẻ mặt của ả, thấy ánh mắt của ả nó khiến bà thấy sợ. Rồi lại tự dưng ả lại nhoẻn miệng cười với bà, ả đưa tay khuấy khuấy chén cháo yến. Từ từ lấy từng muỗng cho vào miệng của ả, đến khi trong chén sạch bách, ả nghiêng chén vẻ ngây thơ.



- Chết cha, tôi lỡ ăn hết rồi, làm sao đây? Ây da, tự nhiên mót quá.



Ả để chén xuống dưới đất, cởi quần rồi tè vào trong chén đó. Ả bưng lên đút cho bà Hiền.



- Tôi ăn hết cháo yến của bà rồi, tôi tè ra thì cũng nước yến không đây nè.Chẳng qua nó hóa lỏng như thế này bà dễ ăn hơn, khỏi lợm cợm. Nào há miệng ra.



Bà hiền chỉ rên được vài tiếng câm phẫn.


- Ừa, tôi cảm ơn. Đứng xếp hàng vô tôi phát đồ cho nè, bán ra kiếm tiền mà lo cho gia đình.



Một chị gia nô khác lên tiếng.



- Bà hai ơi, lúc trước bà hai đã cho chúng con nhiều rồi mà, giờ lại cho nữa ạ.



- Bà Hiền ốm không sài được, nên bà ấy biểu tôi phát cho mấy người sài dùm.



Ai nấy mừng rỡ, tung hô ả Đào.



- Hoan hô bà hai, hoan hô bà hai.



Ả Đào khẽ cười, ả cũng xuất thân bần nông nên ả hiểu cái nghèo cái khổ của kẻ làm gia nô.



[...]



Cả tháng nay, tôi cứ bế tắc, việc suy nghĩ làm cách nào để trả thù thôi cũng khiến tôi hao tổn sức khỏe. Thôi thì nghe lời ả Đào, tôi lên chùa tìm chút an yên vậy. Bản thân mình ốm yếu thì mong chi trả thù được cho ai.



Ngôi chùa này cũng không xa nhà là mấy, vừa tới cổng chùa, tôi thấy có một cụ ông ăn xin ngồi trước cổng. Cụ khá già nua và ốm đói.



- Xin ông... xin bà...cho con đồng, con đói quá..



Tôi lại bỏ vào cái chén cũ kỹ của ông 2 đồng bạc trắng. Vì nghĩ đi chùa thôi, không cần gì phải dùng tiền nên tôi không mang nhiều.



- Cảm ơn cô... cô tốt quá...



Tôi nhìn ông cụ rồi định vào chùa thắp hương. Ông cụ liền gọi tôi lại.



- Này cô, có phải bây giờ trong lòng cô đang nặng trĩu ?



Tôi khá ngạc nhiên và hỏi lại ông cụ.



- Sao... ông lại hỏi như vậy?



- Người trả thù thì thù hằn chất chồng, mọi thứ cứ nên để nghiệp báo sẽ hay hơn. Kẻ làm điều ác rồi sẽ nhận quả báo, vấn đề là càng lâu quả sẽ càng to thôi. Nếu buông bỏ được, tốt nhất nên buông bỏ. Con người đều có số kiếp, họ gặp nạn kiếp này chính là cái hạn họ phải trả từ kiếp trước.



Ông cụ giống như đi từ suy nghĩ, từ tâm can của tôi đi ra vậy. Thật đáng sợ, mãi suy nghĩ rồi nhìn lại, không biết ông cụ đã rời khỏi đó từ bao giờ. Thôi tôi vào chùa thắp hương vậy.



Sau khi lễ phật xong tôi đi xung quanh chùa cho khuây khỏa, đằng sau chùa mấy ni sư đang chia nhau làm việc, người thì nấu ăn, người dọn rửa, người giặt giũ, người phơi đồ. Thấy họ bận rộn vậy lại vui, ở đây không có oán thù, không phải suy nghĩ chiều chuyện.



Có một ni sư đi ra, tay bưng kệ nệ một giỏ rau to,đang tiến về phía tôi. Càng tiến lại gần, sự ngạc nhiên của tôi càng tăng, hình như người ấy cũng nhận ra tôi, người ấy thả giỏ rau xuống rồi bỏ chạy. Tôi gọi lớn.



- Chị Hồng... chị Hồng... là em đây, Sen đây...