Hận

Chương 6 :

Ngày đăng: 20:36 18/04/20


Tôi vui vẻ mang chút tiền ít ỏi đó đưa cho má, để má lo được gì cho ba thì má lo.



Vào nhà tôi thấy ba nằm đó,liền hỏi.



- Ba ơi, má đâu ba.



- Má bây làm gì sau nhà ấy.



Tôi đi ra sau nhà đưa tiền cho má. Má dẫn tui đi ra sau phía ngoài ao.



Má cầm tiền nhìn tôi rồi ném tiền xuống đất, mặt má giận giữ ghê lắm. Má còn tát cho tôi 1 cái thật là mạnh nữa.



- Sao mày ăn cắp tiền hả, mau trả lại cho người ta đi. Tao ko cần số tiền đó, có đói có bệnh chết cũng ko dùng tiền ăn cắp.



Cái tát của má khá mạnh, tôi ôm má đỏ đau rát mà khóc.



- Con ko có ăn cắp mà.



- Vậy tiền ở đâu mày có, ông bà hội đồng ko phát lương thì mày làm gì mà có tiền?



- Chị Hồng cho con mượn, con ko ăn cắp.



- Mượn? Mày đừng nói dối, mày mượn rồi làm gì có tiền mà trả cho người ta hả?



- Thật mà má, má tin con đi, con ko có ăn cắp. Chị Hồng cho con mượn, chị nói khi nào có tiền trả cho chị ấy cũng được. Má ko tin qua hỏi chị Hồng đi má.



Tôi sụt sịt khóc, má cũng ôm lấy tôi mà khóc. Má tôi bây giờ cũng bất lực lắm, nhưng vì chữ " nghèo cho sạch, rách cho thơm" mà cố cầm cự.



Ba bệnh ko đi lại được, bao nhiêu việc nặng nề đổ dồn hết lên đầu má. Mình má vừa lo cho ba, vừa lo cho con nhỏ nheo nhóc. Nhiều lần má muốn ôm đứa nhỏ nhảy sông chết quách cho bớt khổ, nhưng nghĩ đứa nhỏ ko có tội. Rồi nghĩ má chết rồi ai lo cho ba, ai lo cho mấy đứa nhỏ, má lại ko làm được.



Má ôm lấy tôi xoa xoa, má cũng khóc, má bất lực đến nỗi phải nhờ vào đứa con mà má bán đi như món hàng, đó là tôi.



- Má xin lỗi, má xin lỗi con... má trách lầm con rồi.



- Con ko sao má ơi.



2 má con tôi cứ ôm nhau vậy khóc rất là lâu.



.....



Lại đến cuối tuần là 2 cậu trên thành phố về. Vẫn là chiếc xe 4 bánh quen thuộc, nhưng người bước xuống xe lại là cậu hai mà ko có cậu ba.



Thấy cậu hai, tôi vội chạy lại chào đón cậu.



- Cậu ơi, cậu về rồi hả, em xách đồ cho cậu nghen cậu.



- Ừa, cảm ơn em. Mấy hôm nay có tập viết chữ ko?



Mặt tôi xị xuống, thoáng buồn.



- Mấy nay em có việc bận nên ko viết được. Mà thôi, cậu đi đường có mệt ko cậu.



- Ừa, có mệt.



- Thôi cậu vô nhà đi, ông bà trong nhà đó, em làm cậu ly nước chanh nghen cậu.



- Ừa, cảm ơn em.



Cậu hai đi vào nhà, còn tôi mang đồ cậu vào phòng, rồi xuống bếp làm nước chanh cho cậu.



Thấy cậu hai đi vào 1 lúc lâu mà ko thấy cậu ba, bà Hiền thấy lạ.



- Chào ba má con mới về.



- Ủa, em con đâu, sao ko vào.



- Em ấy ko muốn về, nói là muốn ở lại.



- Sao kỳ vậy, ở trên đó rồi ai lo cho nó ăn uống ngủ nghĩ đây.



Ông Toàn nãy giờ hút thuốc, thấy bà Hiền lo lắng quá ông cũng có chút gắt.
Nghe cậu nói vậy lòng tôi buồn ghê gớm, vẫn biết sự thật là vậy nhưng vẫn thấy đau. Cậu lại tiếp.



- Nhưng anh còn có thể lấy thêm vợ 2 mà.



Nghe vậy tôi lại càng buồn, ông nào cũng vậy cả, nhà giàu luôn có nhiều vợ. Nhưng rồi cậu lại tiếp.



- Nếu, nếu chúng ta có thể tiến triển tình cảm thì anh muốn lấy em làm vợ 2.



Cây cỏ lay trên tay, nãy giờ bị tôi xoay nhiều vòng, bất giác bị ngừng, những bông hoa bé xíu theo gió bay đi. Tôi cố gượng cười.



- Cậu lại đùa em rồi.



Cậu hai xoay người tôi lại đối diện cậu.



- Em ko tin anh hay em ko có tình cảm với anh?



- Cả 2 luôn cậu à.



Nét mặt cậu thoáng buồn, nỗi thất vọng bao trùm hết gương mặt thư sinh điển trai của cậu.



- Anh xin lỗi, có lẻ mình anh lầm tưởng rồi.



Tôi cố gắng mạnh mẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.



- Thôi mình về thôi cậu, trời cũng tối rồi.



- Ừa, mình về.



Trên con đường về nhà, tôi và cậu hai ko nói với nhau câu nào, cả 2 chỉ biết im lặng mà thôi.



.....



Cậu hai lại đi rồi, tôi biết trong tim tôi có cậu, ko phải từ lúc gặp cậu mà từ những câu chuyện được nghe về cậu lận ấy. Nhưng tôi biết thân phận của mình, cậu xứng đáng với những người phụ nữ tốt nhất, xinh đẹp nhất.



Cậu hai đi rồi thì tôi vẫn như mọi khi, vẫn làm việc của mình, ko có gì thay đổi. Giờ qua giờ, ngày lại qua ngày.



Chị Hồng hôm nay tôi thấy chị khác lắm, vui vui sao ấy, tôi thấy chị mỉm cười suốt.



- Chị Hồng, nay em thấy chị khác quá, cứ tủm tỉm thôi.



Chị đưa tay lên đôi má ửng hồng.



- Vậy hả, biểu hiện ra mặt lun hả?



- Rõ mồn một lun nghen.



- Chị với anh Cò sắp cưới nhau rồi đó.



- Thật á, chúc mừng anh chị. Mà khi nào vậy chị, chắc tầm hơn 10 ngày nữa ấy.



- Thích quá ha.



Chị Hồng vui lắm liền khoe tôi.



- Chị xin bà Hiền rồi, bà Hiền còn cho hẳn 5 đồng tiền mừng cưới nữa ấy. Rồi còn cho c mấy bộ đồ bà ba lụa cũ của bà ấy nữa, chị cất đó mà ko dám mang, sợ nó hư.



- Oa, nhiều quá vậy chị.



- Bà Hiền ngó vậy chứ tốt lắm em, bà hay đi chùa chiềng, rồi có khi xóa nợ cho mấy người vay lúa, thuê đất nữa đó.



- Ủa, bà Hiền làm vậy mà ko sợ ông Toàn hả chị?



Chị Hồng bịt cười khẽ rồi nói vào tai tôi.



- Có ông Toàn phải sợ bà Hiền 1 phép ấy chứ.



- Hihi.. chị Hồng ơi, em mong ngày chị làm cô dâu quá, chị mà làm cô dâu nhất định là xinh nhất luôn ấy.



- Nịnh quá đi cô.