Hân Hoan
Chương 111 :
Ngày đăng: 09:48 18/04/20
“Cứ thế bỏ qua?”
Mỗi khi trong giới có tin giật gân, các fanpage và phóng viên giải trí đều vừa vui lại vừa mệt, tuy rằng có chủ đề, nhưng vì thức đêm mà tóc rụng như lá vàng rơi.
Cư dân mạng bị pha lật kèo này làm cho hứng thú đến mức cơn buồn ngủ bay biến sạch sẽ, đợi đoàn luật sư Thương Úy ra tay xử blogger.
Bình thường nghệ sĩ khởi tố blogger, chắc chắn sẽ có antifan ra mặt khiêu khích, nhưng lần này phòng làm việc của Lê Chiêu hành động, ngay cả các antifan cũng không tiện nói gì.
Lấy mẹ ruột người ta ra bôi nhọ, dù có là tượng đá cũng phải nổi giận.
Đánh người không đánh mặt, chửi người không chửi mẹ.
Những blogger này bôi nhọ còn nói như đúng rồi, nội dung hết sức khó coi, bị kiện cũng đáng đời.
Cư dân mạng hóng hớt thì mong đợi phòng làm việc của Lê Chiêu đánh nhau với blogger, mà các cư dân mạng từng quan tâm tới Lê Chiêu, và cả các fan Lê đều thấy mừng cho cậu.
Cục cưng từng trải qua bao vất vả, chịu bao nhiêu trắc trở, cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi.
Để ăn mừng Lê Chiêu đoàn tụ với gia đình, hậu viện fanclub của Lê Chiêu mở hoạt động giveaway, các fan ầm ĩ bình luận giành quà, còn vui hơn năm mới.
Các nhãn hàng Lê Chiêu làm gương mặt đại diện cũng bắt đầu tham gia trò vui, khởi xướng hoạt động giveaway.
Nói về hào phóng nhất, có lẽ chẳng ai vượt được ô tô Thương Hành, phần thưởng của họ thế mà lại là một chiếc ô tô giá cả phải chăng.
Các công ty ô tô khác mở hoạt động giveaway đều chỉ tặng đồ trang trí nội thất ô tô, hoặc là mô hình ô tô, mà Thương Hành lại chơi trội, tặng xe thật.
Những nhãn hàng thuộc Thương Hoàn không mời Lê Chiêu làm đại diện cũng đều đưa ra phần thưởng.
“Nếu không phải Lê Chiêu tìm được cha mẹ ruột rồi, tui còn nghi cậu ấy là con ruột của sếp tổng Thương Hoàn.”
“Chắc thím lầu trên không biết rồi, sếp tổng Thương Hoàn hẵng còn trẻ lắm, không sinh ra được người con lớn như Lê Chiêu đâu.”
“Trẻ á? Ui chẳng giấu gì thím, em đang có ý tưởng mười vạn chữ, muốn mời tác giả Lục Giang viết.”
“Ủa, Lê Chiêu có phải người đại diện được đãi ngộ tốt nhất thuộc Thương Hoàn không nhỉ? Lúc cậu ấy thi đỗ đại học thành phố, Thương Hoàn còn công khai đăng weibo chúc mừng cậu ấy, bây giờ cậu ấy tìm được người thân, các nhãn hiệu thuộc Thương Hoàn đều đưa phần thưởng. Fan của nghệ sĩ này nhất định rất vui, được nở mày nở mặt thế cơ mà.”
“Em là fan Lê ạ, nói thật là rất vui, nhưng nhiều hơn cả là đau lòng. Rất nhiều fan Lê đến bây giờ vẫn không dám xem tin hồi nhỏ Lê Chiêu bị ngược đãi, lần nào nhìn là lần ấy khóc như mưa. Cậu ấy tốt tính, ngoại hình đẹp trai, học hành cũng rất giỏi, nếu được lớn lên trong gia đình bình thường, nhất định sẽ không phải chịu nhiều vất vả như vậy.”
“Em hiểu được phần nào tâm lý fan Lê, lúc anh nhà em gặp chuyện bất công, em cũng đau lòng chết đi được. Em thấy Lê Chiêu cũng coi như tốt số, hy vọng sau này Lê Chiêu sẽ hạnh phúc.”
“Cảm ơn lầu trên chúc phúc ạ.”
“Thằng bé ngốc này, tự nhiên cảm ơn cái gì?” Lâm Thân vỗ lưng câu, “Mai kêu nhóm bạn của con tới, chúng ta cùng ăn một bữa đoàn viên.”
“Vâng.” Lê Chiêu cong môi cười, “Ăn bữa cơm đoàn viên.”
“Đợi đến Tết, ba mẹ dẫn con và Tiểu Án tới xông nhà các cô dì chú bác của con.” Đỗ Ngọc Thư cười, “Hai đứa phải đi kiếm lại lì xì mấy năm qua để mất đấy.”
“Nhiệm vụ này hơi khó khăn.” Lê Chiêu quay đầu nhìn Án Đình, “Đình Đình à, đến lúc ấy chúng ta phải khéo miệng một chút, tranh thủ kiếm nhiều vào, đừng để ba mẹ thua thiệt.”
Án Đình thân là sếp tổng giá trị tài sản vô kể lặng lẽ gật đầu.
Trong căn phòng le lói tia sáng ảm đạm, người phụ nữ gọi Diêu Vũ Quang về muộn, “Vũ Quang, công ty chúng ta làm ăn tốt hơn nhiều, con có biết có chuyện gì không?”
Diêu Vũ Quang giậm chân, “Mẹ à, chuyện này mẹ hỏi con làm gì?”
“Có người nói con rất thân với cái cậu ngôi sao Lê Chiêu kia.” Người phụ nữ đặt chồng ảnh chụp lên bàn, “Cái cậu ngôi sao này do Án Đình nuôi à? Thằng bé này ghê gớm thật, vì một thằng con trai mà điều động cả đoàn đội luật sư của Thương Hoàn.”
Diêu Vũ Quang nhìn xấp ảnh chụp trên bàn, chau mày lại: “Mẹ à, mẹ nhắc tới chuyện này làm gì?”
Người phụ nữ im lặng.
Bà nhìn đứa con trai đã bắt đầu hiểu chuyện hơn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?”
“Mẹ à, khoảng thời gian qua con đã nghĩ thông rồi.” Diêu Vũ Quang đi tới ngồi xuống trước mặt mẹ mình, “Người nên nói bỏ qua là Từ Án Đình mới phải, những chuyện mà mẹ và ba con làm suốt mấy năm qua con đã biết cả rồi. Tuy nói phận làm con phải bênh cha mẹ vô điều kiện, nhưng chuyện này.. bỏ đi mẹ à.”
Lại nói, có bỏ qua hay không, có gì khác biệt đâu?
Nghe như họ có thể thực sự động tới Án Đình vậy.
Người phụ nữ lại rơi vào trầm tư.
“Mẹ à, mẹ đừng có mà tới tìm Lê Chiêu gây phiền phức.” Diêu Vũ Quang không yên tâm dặn dò, “Từ Án Đình với Lê Chiêu không phải chỉ chơi đùa thôi đâu. Xem như vì cuộc sống sau này của chúng ta, mẹ đừng đi gây phiền phức nữa.”
Vẻ mặt người phụ nữ dần dần bình tĩnh lại, bà lấy một bức ảnh Lê Chiêu trên bàn lên nhìn chăm chú: “Được rồi.”Lời tác giả:
Đội tay chân Thương Uy: Đụng vào cậu chủ bọn tôi, có xa cũng đánh.
Bé Đình Đình chêm thêm một câu: Đụng vào bạn trai cậu chủ cũng phải đánh!
Đội tay chân Thương Úy: Cậu chủ nói phải!!