Hân Hoan
Chương 112 : Đừng sợ
Ngày đăng: 09:48 18/04/20
“Có lẽ trong thế giới tình cảm, nào có nhiều sợ hãi như vậy, chỉ là yêu có nhiều hay không mà thôi.”
Lê Chiêu đi tuyên truyền suốt cả một ngày, trước khi trời tối cậu về nhà ba mẹ.
Đến khi cậu dùng chìa khóa mở cửa ra, các bạn đã ngồi ở phòng khách nói nói cười cười, Án Đình thì ngồi ở góc vắng vẻ gõ máy tính lạch cạch, trong phòng vô cùng rôm rả.
“Chiêu Chiêu về rồi đó à?” Lâm Thân ló đầu ra khỏi bếp, “Mau đi rửa tay, nói chuyện với bạn đi, cơm sắp xong rồi.”
“Thơm quá, có món gì ngon vậy ạ?” Lê Chiêu chào hỏi bạn bè mình, cậu thay dép đi tới bên cạnh Án Đình, hôn trộm lên gương mặt anh một cái, đợi Án Đình nhìn sang thì cười cười trốn vào phòng bếp.
Các bạn trông thấy cảnh này, nở nụ cười ranh mãnh.
Chiêu Chiêu nay đã có người yêu và người nhà, cuối cùng họ cũng có thể yên tâm được rồi.
“Vào bếp làm gì vậy?” Lâm Thân đang đeo tạp dề xào rau, thấy Lê Chiêu đi vào phòng bếp, vội đuổi cậu ra ngoài, “Trong bếp khói dầu, làm nghệ sĩ phải giữ da mặt mình.”
“Thi thoảng vào một chuyến cũng không sao.” Lê Chiêu đi tới bên cạnh Đỗ Ngọc Thư ngồi xuống, cùng bóc vỏ tỏi với bà: “Mẹ à, mặt nạ con đưa mẹ dùng có được không ạ?”
“Dùng tốt lắm.” Đỗ Ngọc Thư cười, “Cô nhà đối diện còn nhờ con mua giúp cô ấy mấy hộp.”
Hai mẹ con nhỏ giọng chuyện trò, trong phòng bếp chỉ có mình Lâm Thân bận rộn.
Chuẩn bị cơm tối xong, mọi người quây quần bên bàn ăn, Lâm Thân bê đồ uống lên bàn: “Nào, chúng ta làm một chầu.”
“Cạn ly.”
Ly cụng vào nhau, phát ra tiếng lanh lảnh khẽ khàng.
“Hồi trước thành tích của Lê Chiêu tốt lắm,nhiều lúc Hiểu Quân không làm xong bài tập hè, kéo Lê Chiêu làm giúp mình, sau đó cô giáo còn khen Hiểu Quân làm bài tốt lắm.”
“Phải đó.” Châu Minh cười ha hả, “Lúc đó Chiêu Chiêu mới học lớp sáu, mà Hiểu Quân đã lên cấp ba rồi, Hiểu Quân còn móc mấy đồng ra mua kem ly để cảm ơn Chiêu Chiêu hỗ trợ.”
“Kem ly năm đồng lận, đến em còn không nỡ ăn.” Trần Hiểu Quân hơi xấu hổ, gãi đầu cười cười.
Anh vẫn còn nhớ, lúc ấy mua kem ly, Chiêu Chiêu vui đến mức nhảy lên. Sợ cô quản lý cô nhi viện phát hiện, hai anh em trốn ở góc tường, anh một miếng em một miếng, ăn xong mới dám trở về.
Bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy vị kem ly ngày ấy thật ngọt ngào.
Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư chăm chú lắng nghe, họ không muốn bỏ qua bất cứ chuyện gì liên quan tới Lê Chiêu.
“Anh Minh à, anh còn nhớ lúc anh với chị Hà ở trường đại học quay về, lần đầu tiên dẫn bọn em ra nhà hàng ăn lẩu không?” Trần Hiểu Quân cười, “Lúc ấy món mặn hai mươi đồng một đĩa, món chay mười đồng, chúng ta tiết kiệm tiền mà không nỡ gọi đồ uống, chỉ uống trà miễn phí tiệm cung cấp.”
Hồi đó quá nghèo, cái gọi là món mặn hai mươi đồng một đĩa, là một cái chân gà với hai, ba que xiên, bọn họ không nỡ ăn nhiều, phần lớn chỉ ăn chay.
Án Đình cũng chăm chú lắng nghe, anh gắp món Lê Chiêu thích ăn nhất, đút vào miệng Lê Chiêu, Lê Chiêu há miệng ra ăn.
Ngoài cửa sổ tuyết bay bay, trong phòng đèn đuốc sáng ngời, tiếng cười không ngớt.
Người phụ nữ nghiêm mặt: “Cho dù nó là con quái vật máu lạnh vô tình?”
“Anh ấy quá dịu dàng lương thiện, nên mới không đi xử lý đám họ hàng cực phẩm mấy người.” Sắc mặt Lê Chiêu sa sầm xuống, “Thím à, trong truyện sảng văn vả mặt, người như thím không sống nổi quá ba chương.”
Dịu dàng lương thiện?
Hử?!
Đây là thứ hài hước nhất trong những trò cười bà từng nghe.
“Đình Đình nhà cháu tốt biết bao nhiêu, dịu dàng quan tâm lương thiện nhiều tiền, anh ấy rộng lượng lại hiểu đạo lý, thím đừng có vì bình thường anh ấy không so đo với thím mà chạy đi nói với cháu mấy lời này.” Lê Chiêu buông rèm mi, cất giọng bình tĩnh, “Cháu nhỏ mọn, thích bao che.”
Người phụ nữ khẽ “Ừ” một tiếng: “Vậy để tôi xem xem hai người có thể sống với nhau đến già, ân ái được cả đời không.”
Nói rồi bà đứng dậy ra khỏi phòng chờ.
Lê Chiêu: “………”
Ủa thế thím cố tình chạy tới đây làm gì, ly gián tình cảm của cậu với Đình Đình à?
Người gì đâu mà rảnh dữ vầy nè?
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay thành phố, Lê Chiêu và Đỗ Tinh đi lối riêng. Lúc ra khỏi cửa, cậu ta trông thấy một người đàn ông rất đẹp trai có khí chất, người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi.
Không đợi cậu nhìn thêm, người đàn ông đi thẳng tới bên cạnh Lê Chiêu, đưa tay đón lấy vali hành lý trong tay Lê Chiêu, trợ lý của Lê Chiêu không có cơ hội đón lấy.
Mà cậu còn tận mắt chứng kiến, hai người lén lút nắm tay nhau mấy lần.
Nắm tay nhau.. mấy lần?
Phải rồi, đây chẳng phải người bạn đại gia hộ di dời từng tới đoàn phim thăm Lê Chiêu mấy lần hay sao?
Bọn họ, bọn họ….
Đỗ Tinh cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy.
Sau đó cậu thấy Lê Chiêu đột nhiên hôn vành tai người đàn ông kia một cái, dường như không thèm để ý chuyện này bị cậu nhìn thấy.
Cậu ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người, thể như hiểu rõ được điều gì.
Có lẽ trong thế giới tình cảm, nào có nhiều sợ hãi như vậy, chỉ là yêu có nhiều hay không mà thôi.Lời tác giả:
Người xấu: Cái thằng bé Án Đình kia…
Bé Chiêu Chiêu giơ cao tay lên: Cháu biết cháu biết, bạn ấy vừa nghe lời vừa đáng yêu lại còn thông minh nữa, bạn ấy cũng rất tốt tính, không có chút khuyết điểm nào.
Người xấu:?????