Hân Hoan

Chương 113 : Tình yêu

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Cái thứ tình yêu này.”



Sáng hôm sau, Lê Chiêu nhìn bông tuyết bay ngoài ô cửa, lại rúc vào trong chăn không muốn đi ra.



“Trong nhà có phòng tập gym…”



“Em không muốn dậy đâu.” Lê Chiêu chui vào chăn lăn lộn, lẩm bẩm rằng, “Anh yêu à, hôm nay anh đi kiếm tiền nuôi gia đình, để em phụ trách xinh đẹp như hoa đi.”



Thấy cậu ăn vạ, Án Đình trở mình hôn lên trán cậu, “Nhớ dậy ăn sáng, anh tới công ty.”



“Ừm, được rồi.” Lê Chiêu chui vào trong chăn, lộ ra chỏm tóc trên đỉnh đầu.



Thích một người, cho dù nhìn chỏm tóc người ấy lộ ra khỏi ổ chăn cũng cảm thấy chỏm tóc đó khác với người ta.



Ngày mới vừa bắt đầu, vậy mà anh đã mong tan làm trở về nhà ngồi xuống trò chuyện ăn cơm cùng với Chiêu Chiêu, hoặc khoác lên người bộ đồ dày cộp, cùng ra ngoài dạo phố.



Ra khỏi cửa, Tần Tiêu đã lái xe đợi anh ở bên ngoài.



“Thưa anh, đêm hội đã chuẩn bị ổn thỏa, cũng đã gửi thư mời tới khách, anh vẫn như mọi khi, không đi…”



“Đi.” Án Đình chỉnh lại cà vạt, “Đi cùng bạn trai.”



“Vâng thưa anh.”



Trước tình yêu, mấy chuyện không thích ầm ĩ, không thích nơi đông người, không muốn qua lại cũng đều không quan trọng bằng show ân ái.



Điện thoại trong túi rung lên, có thông báo anh có tin nhắn mới.



Án Đình cúi đầu nhìn điện thoại, ấn vào hộp thư cá nhân, có một email nằm yên trong đó chưa mở ra.



Anh nhìn tên người gửi, liền thoát ra khỏi phần mềm.



Điện thoại lại đổ chuông, Án Đình mặt không biểu cảm nghe máy.



“Muốn gọi điện thoại cho cậu cũng khó khăn thật, cậu cho số tôi vào danh sách đen rồi à?”



Án Đình không nói gì, thế nhưng anh đang vui, không lập tức cúp máy.



“Tôi biết giữa cậu và tôi không còn lời nào để nói từ lâu.” Giọng người phụ nữ bình tĩnh hiếm thấy, không còn sự điên cuồng và phẫn nộ ngày trước, “Tối qua tôi gặp Lê Chiêu ở phòng chờ, nói chuyện với cậu ta một lúc.”



Ánh mắt Án Đình trở nên rét lạnh.
Chuyên gia trang sức: Thật ngại quá, để mọi người phải đợi lâu rồi, sau khi tôi liên tục điều tra xác nhận, chiếc trâm cài trên ngực Lê Chiêu có thể là đôi cánh thiên sứ từng được ra giá 110 triệu. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của cá nhân tôi, bởi người mua lại chiếc trâm ngực này là ông nội của sếp tổng Thương Hoàn, tôi không dám chắc liệu sếp tổng Thương Hoàn có giao trang sức quý giá như vậy cho người đại diện sản phẩm của mình không. Thế nhưng chốt cổ áo và ghim cài thì tôi có thể khẳng định, đây là sản phẩm nhà thiết kế trang sức nổi danh thế giới thực hiện, cũng chỉ trị giá chừng 10 triệu.



Cư dân mạng:???



Là bọn họ quá nghèo, hay là chuyên gia này quá phiêu rồi, trang sức hơn mười triệu mà dùng từ “cũng chỉ” để hình dung á?



Chuyên gia trang sức: Cũng không thể trách tui phiêu quá, chỉ tại cả người Lê Chiêu quá đáng tiền.



Fan chèo thuyền Thương Lê nhâm nhi đường ngọt ngào, sếp tổng thần bí cung cấp trang sức sang trọng quý phái nhất cho nghệ sĩ cưng của mình, để cậu ấy trở thành người nổi bật nhất thảm đỏ, ngọt quá chời ngọt luôn!!



Lần này không ai giành chỗ ngồi của Lê Chiêu nữa, thậm chí cậu vừa ngồi xuống, các nghệ sĩ ngồi cùng bàn đã nhiệt tình chào hỏi, tiếc là cậu ngồi còn chưa ấm chỗ Tần Tiêu đã đi tới.



“Thưa cậu Lê, sếp mời cậu tới bàn của anh ấy dùng bữa.” Tần Tiêu chỉ vào bàn sau tấm bình phong, “Các đồng nghiệp trong công ty nói lâu lắm rồi không thấy cậu, muốn nói chuyện với cậu.”



“Vâng ạ.” Lê Chiêu đứng dậy, nở nụ cười áy náy với mọi người cùng bàn, “Thật ngại quá, không nói chuyện với mọi người tiếp được.”



“Cậu cứ tự nhiên.” Mọi người nào dám cản cậu, đợi cậu đi rồi mới hỏi, “Cái người vừa tới kia có phải trợ lý đặc biệt của sếp tổng Thương Hoàn không?”



“Rượu hôm nay ngon quá.” Lưu Phân ngồi cùng bàn khẽ mỉm cười, “Mọi người nếm thử xem.



Nghe thấy tiếng Lưu Phân, mọi người nhớ ra Lưu Phân có quan hệ rất tốt với Lê Chiêu, đều đỏ mặt lên.



Lưu Phân quay đầu nhìn về phía tấm bình phong, khẽ mỉm cười.



Sếp tổng Thương Hoàn bình thường không tham gia đêm hội thường niên, lần này vì người yêu của mình mà cuối cùng cũng bước vào chốn huyên náo.



Cái thứ tình yêu này.



Mình thì sợ hãi chạm vào, nhưng lại hy vọng những người bên cạnh có được cái kết viên mãn.Lời tác giả:



Bé Đình Đình: Không nghe không nghe, không nghe lời người xấu nói.



Người xấu: Cậu nhất định phải nghe.



Bé Đình Đình: Không nghe!!



Người xấu: Bạn trai cháu dành tấm chân tình cho cháu!



Bé Đình Đình: Cô kể thêm nữa đi.