Hân Hoan
Chương 3 : Người qua đường vô tội
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
“Người qua đường lương thiện nhất, vô tội nhất trên đời này là ai?”
Video trên mạng kia được không ít fanpage chính thức và các blogger đăng tải lại, thậm chí còn có những hot face vì muốn kiếm danh tiếng mà tìm ông cụ được chàng trai trẻ kia giúp đỡ, đưa ông đi ăn.
Nhân viên ban ngành liên quan ở địa phương sau khi biết được chuyện này, cũng sắp xếp chu đáo chỗ ăn ở cho ông.
Điều duy nhất khiến dân tình hóng hớt phải tiếc nuối là không ai tìm được anh chàng trong video.
Mà “anh chàng thần bí” kia lúc này đang cầm hộp cơm của đoàn phim, gắp say sưa hơn bất cứ ai. Nữ chính vốn không có khẩu vị ăn uống, sau hai phút chăm chú nhìn Lê Chiêu cũng cầm đũa gắp thêm mấy miếng rau.
“Chiêu à, sau này cậu mà có cơ hội nổi tiếng thì đừng để fan biết cậu ăn được nhiều như vậy đấy.” Trương Tiểu Nguyên trố mắt nhìn Lê Chiêu ăn hết sạch thức ăn, nhất thời cảm thấy mình như một người cha già mệt mỏi.
“Tại sao ạ?” Ăn hết hạt cơm cuối cùng, Lê Chiêu lau khô khóe miệng, ngồi lại nghiêm chỉnh.
“Bởi vì tiểu tiên nam đều chỉ uống nước sương mà lớn lên thôi.” Trương Tiểu Nguyên vỗ vai Lê Chiêu: “Sau này có người ngoài, cậu nhớ kiềm chế một chút.”
“Anh Tiểu Nguyên, anh quên rồi à?” Lê Chiêu ném hộp đồ ăn vào túi rác, nhìn Trương Tiểu Nguyên đầy thông cảm: “Công ty mình đóng cửa rồi mà.”
Trương Tiểu Nguyên: “………..”
Sống trong đời sống, cậu không có giấc mơ à?
“Không sao đâu, đợi đóng máy rồi em làm việc nuôi anh.” Lê Chiêu an ủi Trương Tiểu Nguyên: “Em còn trẻ, thể lực tốt..” Còn chưa dứt lời, wechat cậu thông báo có tin nhắn mới.
Lê Chiêu nhìn chòng chọc thông báo wechat, cậu chần chừ mấy giây, mới mở nhóm trò chuyện ra.
Ngày mai sẽ tốt hơn: Phẫu thuật thành công rồi @Tiểu Chiêu @Trước mắt phải kiếm được một trăm triệu.
Lê Chiêu xúc động đến mức bàn tay cũng run lên, cậu vội vã trả lời.
Tiểu Chiêu: Tốt quá rồi, chị ấy không sao là tốt rồi!!
Ngoại hình anh chàng xuất chúng khiến người ta phải kinh ngạc, chỉ là sắc mặt trắng bệch, ngay cả bờ môi cũng tái nhợt không được khỏe mạnh cho lắm, dường như đang chịu nỗi khiếp sợ khôn cùng.
Không ngờ một người đẹp trai như vậy, có khí chất như vậy, thoạt nhìn tao nhã như một công tử nhà giàu thế mà lại là nhân viên phục vụ của khách sạn.
Lê Chiêu ngẩn người, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. nghe thấy ở khúc rẽ có tiếng bước chân, cậu nhìn anh chàng đang cúi mắt nhìn, kéo anh ta ra sau người mình.
Dường như anh ta không kịp phản ứng, giãy giụa phía sau cậu.
“Đừng sợ, giao việc này cho tôi.” Lê Chiêu xoay người vỗ cánh tay anh ta, mỉm cười nói: “Nói diễn xuất thì tôi chuyên nghiệp lắm đấy.”
Anh chàng nhìn cậu ba giây, sau đó yên lặng.
“Thưa tiên sinh!”
Có ba người đàn ông cường tráng mặc âu phục từ khúc rẽ chạy lại, nhìn người đàn ông nằm dưới sàn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lê Chiêu, dừng bước lại.
“Tiên sinh đây đi cùng các anh à?” Lê Chiêu tỏ vẻ hết sức ân cần và lo lắng: “Ban nãy anh phục vụ đây đưa tôi tới phòng vệ sinh thì thấy tiên sinh này đột nhiên ngã xuống đất. Chúng tôi đang định đỡ ông ấy lên, không ngờ đúng lúc mọi người tới.”
Lúc này, người qua đường lương thiện nhất, vô tội nhất trên đời này là ai?
Là Lê Chiêu cậu chứ còn ai vào đây nữa!!
Nhưng mấy anh chàng cường tráng này mặt không cảm xúc nhìn Lê Chiêu.
Lê Chiêu bước lên phía trước một bước, để mấy người đàn ông này dồn sự chú ý lên mình, sau đó nở nụ cười vô tội: “Rượu ngon thì ngon, nhưng uống nhiều dễ say, để ngã ra như vậy cũng không hay.”
Bấy giờ trông mấy anh trai mặc âu phục.. lại càng thêm lạnh lùng.Tác giả có lời muốn nói:
Mặc áo sơ mi + gile chưa chắc đã là nhân viên phục vụ, còn có thể là…