Hân Hoan

Chương 45 : Bao áp tuế

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Chúc Đình Đình bình an, vô bệnh vô tai, bách tà bất xâm.”



Sự thực chứng minh, cả Lê Chiêu và Án Đình đều không có năng khiếu gói sủi cảo.



Cô đầu bếp thấy hai người cán sủi cảo vừa dày vừa mỏng, chỗ vuông chỗ tròn, đành phải nhận lấy trọng trách cán vỏ sủi cảo, để hai người bọc nhân bánh lại.



Hai người gói sủi cảo đều rất xấu, thế nhưng xấu ra phong cách, xấu ra trình độ.



Sủi cảo cậu Lê gói vừa to vừa tròn, chỉ thiếu điều bọc hai nhân bánh vào cùng một lớp vỏ.



Mà sủi cảo cậu nhà gói, chỉ thiếu điều một nhân bánh chia ra làm năm cái sủi cảo.



Ầy, người không biết còn tưởng nhà thiếu thịt ăn, nên lúc gói sủi cảo mới tiết kiệm như vậy.



Sủi cảo bị gói lộn xộn đủ hình đủ kiểu, hai người cũng hết cảm giác mới mẻ, đi rửa sạch bột trên tay, thay bộ quần áo sạch sẽ, Lê Chiêu ôm máy tính bảng chơi game, Án Đình dùng chiếc laptop Lê Chiêu tặng để xử lý công việc.



Sắc trời dần ngả tối, vì Lê Chiêu chơi game quá gà, bị thằng nhóc choai choai lớp năm cười nhạo, cậu thoát game, quay đầu nhìn cửa sổ: “Tối rồi.”



Án Đình ngẩng đầu nhìn cậu: “Đói rồi à?”



“Không, hôm nay chúng ta phải thức xem tivi, xem chương trình gala gặp nhau cuối năm.” Ném máy tính bảng qua một bên, Lê Chiêu bật tivi, bây giờ mới qua bảy giờ, kênh một đài quốc gia vẫn còn đang phát thời sự.



Ngày hội tân xuân, ngay cả bản tin thời sự cũng toát lên cảm giác hân hoan, nữ MC mặc chiếc áo vest đỏ, rất phù hợp với hoàn cảnh.



Sắp tới khoảnh khắc giao thừa, phóng viên ở trên đường phỏng vấn rất nhiều người dân, nghe họ chúc mừng năm mới.



“Đoàn đoàn viên viên, ước vọng thành thật.”



“Gia đình mỹ mãn, hạnh phúc an khang.”



“Quốc thái dân an, phát triển không ngừng.”



“Hả??!!!” Lê Chiêu thấy gương mặt mình xuất hiện trong bản tin thời sự hai, ba giây, thế mà cậu sửng sốt nửa phút lận.



“Đình Đình!!!”



Nghe tiếng quát to, Án Đình giật mình gõ sai số liệu.



“Em lên thời sự này!!” Lê Chiêu hớn hở khua tay múa chân nói: “Là bản tin thời sự đấy!!”



Án Đình thấy cậu như một chú cún vui vẻ, đặt chiếc laptop tới một chỗ an toàn, sợ cậu nhất thời không khống chế được, làm hỏng chiếc laptop.



“Em có thể khoe cả đời luôn ấy!” Lê Chiêu chỉ muốn lăn lộn trên sofa, hớn ha hớn hở mà không có chỗ xả, cậu chỉ có thể lao tới ôm chầm lấy cổ Án Đình: “Đợi em bảo biên tập viên ở studio cắt đoạn lúc nãy ra làm ảnh động, giữ lại cho con cháu hậu bối của em xem!”



Con cháu hậu bối?



Ánh mắt Án Đình tối đi, anh cúi đầu nhìn bàn tay Lê Chiêu ôm cổ mình: “Chuyện nhỏ đừng làm phiền tới người khác, tôi làm ảnh động giúp cậu.”



“Phải rồi, anh lộ nửa gương mặt trong video kia đấy.” Lê Chiêu vẫn chưa còn chưa hết hưng phấn: “Sau này chúng ta đều có thể khoe khoang, chín bỏ làm mười, chúng ta được bản tin thời sự đóng dấu cộp mác là anh em tốt rồi.”



Án Đình hơi cụp mi mắt: “Cho dù đến mấy chục năm sau, tất cả mọi người đều biết cậu là bạn với tôi.”
Cậu quay đầu nhìn Án Đình, anh mặc chiếc áo len nhạt màu, mái tóc đen bóng đang ngồi nghiêm làm việc, đẹp như một nhân vật trong manga.



“Năm sau..”



Cậu muốn nói, năm sau mình lại đón giao thừa với nhau nhé.



Nhưng còn chưa kịp nói, đã nuốt ngược trở về, mỉm cười với Án Đình.



Cậu không thể ôm quá nhiều hy vọng xa vời, phải quý trọng hiện tại, có một chuyện vui thì có thể vui hơn một chút.



Nếu ôm hy vọng vào tương lai, đến khi thất vọng sẽ đau đớn nhường nào?



Không hy vọng thì sẽ không thất vọng.



“Năm sau cậu có thể đón giao thừa với tôi không?” Án Đình hỏi cậu.



“Được.” Nụ cười trên gương mặt Lê Chiêu lại càng thêm xán lạn.



Những niềm vui bất ngờ sẽ khiến người ta vui vẻ hơn.



Bởi vậy nên năm nay cậu cũng sẽ gặp may mắn.



Đêm đã khuya, Án Đình quay trở lại phòng mình, nhìn sắc trời tối đen bên ngoài cửa sổ.



Chính miệng cậu ấy đã nhận lời, nếu năm sau cậu ấy không ở đây..



Thì dù có phải nhốt cậu ấy trong căn phòng này, cũng phải giữ cậu ấy bên mình.



Anh nhìn chiếc giường, trên gối có dấu vết từng bị động vào.



Xốc gối lên, dưới đó đặt một phong bao đựng đầy tiền lì xì như muốn nứt ra.



Ba chữ “bao áp tuế” màu vàng như tỏa ra ánh hào quang lấp lánh dưới ánh đèn.



Bao lì xì nằm lặng lẽ rất lâu, cuối cùng bàn tay trắng mịn cũng cầm nó lên.



Ở mặt sau, viết một dòng chữ nhỏ.



Chúc Đình Đình bình an, vô bệnh vô tai, bách tà bất xâm.



Dưới dòng chữ nhỏ vẽ gương mặt tươi cười.



Đôi mắt cong cong, giống hệt Lê Chiêu khi cười.



Cậu nhóc này vẫn cứ mê tín như vậy.Tác giả có lời muốn nói.



Ngày đầu tiên trong học kỳ mới ở nhà trẻ, bé Chiêu dúi một phong bao lì xì vào ngực bé Đình, nghiêm túc nói với bé Đình: Mang theo bao lì xì, cậu là bạn may mắn nhất nhà trẻ rồi.



Bé Đình: Đừng.. đừng mê tín.