Hân Hoan
Chương 46 : Xem phim
Ngày đăng: 09:48 18/04/20
“Cậu là điểm sáng của cả bộ phim.”
Một đêm không mộng mị.
Lê Chiêu kéo rèm cửa sổ ra, thế giới bên ngoài đã bị tuyết trắng bao phủ, chìm trong chiếc vỏ bọc màu trắng.
Cậu kéo cửa sổ ra, đắp tuyết đọng bên ban công thành một người tuyết thấp lè tè, rồi lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Lê Chiêu V: Năm mới đại cát đại lợi. 【Hình ảnh】
Fan Lê thấy cuối cùng cục cưng nhà mình cũng xuất hiện, thi nhau like, bình luận và chia sẻ, có fan nghịch ngợm còn hỏi cậu lần đầu tiên lên thời sự có cảm tưởng thế nào?
Lê Chiêu trả lời: Không có cảm tưởng gì, chỉ là cắt ra làm ảnh động, chuẩn bị mười năm sau lấy ra khoe khoang.
Fan Lê: Hahahaha.
Có thể nhìn ra được, cục cưng nhà họ rất vui khi được làm người dân nhiệt tình trong bản tin thời sự.
Lúc Lê Chiêu đang tương tác với các fans trên weibo, Án Đình đăng lên tường nhà chỉ ẩn hiển thị với mình Lê Chiêu.
Án Đình: Đứa trẻ trong nhà lại tặng bao lì xì cho tôi, đúng là hồ đồ. 【Hình ảnh】
Ngày mùng một đầu năm, cánh quản lý cấp cao thấy bài đăng này, thi nhau ấn nút like. Tuy rằng họ đều biết “đứa trẻ” trong lời sếp tổng không phải là đứa trẻ thật.
Dù sao sếp tổng muốn khoe khoang, bọn họ phải phối hợp nịnh nọt, những chuyện khác đều không quan trọng.
Ăn sáng xong, Lê Chiêu lười biếng tựa vào sofa, nghĩ xem hôm nay nên ở nhà, hay dẫn Án Đình ra ngoài chơi.
Điện thoại rung rè rè, cậu cầm điện thoại lên, thấy mình bị kéo vào một group trên wechat.
Đoàn phim “Sóng gió nổi lên”.
Đây là bộ phim Lê Chiêu sắm vai khách mời đầu tiên khi mới gia nhập công ty giải trí Dâu Tây. Tuy rằng cậu chỉ là diễn viên hạng F, công ty giải trí Dâu Tây ỷ vào là nhà đầu tư, vẫn cứ nhét cậu vào diễn vai đặc biệt trong bộ phim này.
Sau khi gia nhập đoàn phim, cậu đóng tổng cộng có mười ngày, tuy rằng tổ đạo diễn đều khách sáo gọi cậu là thầy Lê, nhưng không kéo cậu vào group của đoàn phim.
Cũng đã kết thúc ghi hình mấy tháng rồi, đoàn phim nghĩ gì mà lại kéo cậu vào group?
“Chào mừng thầy Lê.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh.”
Trong group có hơn hai mươi người, sáng tinh mơ, mọi người ai nấy đều nhiệt tình chào mừng Lê Chiêu.
Đeo kính 3D lên, Lê Chiêu ôm hộp bỏng vào lòng, đợi phim bắt đầu.
Đạo diễn “Sóng gió nổi lên” là đạo diễn thương mại rất thành công. Phim vừa mở màn, cảnh tượng đã rất chói mắt, khiến khán giả dành hết sự chú ý vào bộ phim.
Trong phim nhiều tuấn nam mỹ nữ, nội dung phim liên kết, những chỗ cần hài hước thì hài hước, những chỗ cần giật gân thì giật gân, nhịp điệu phim ổn định, ngay cả Lê Chiêu từng đọc kịch bản cũng bị cuốn vào bộ phim.
Vai công tử đẹp trai mà cậu đóng phải đến nửa sau bộ phim mới xuất hiện.
Bạch y hồng y đạp trăng nhẹ nhàng bay tới, đẹp như tiên quân cung trăng hạ phàm. Thế nhưng sau khi vấp phải cỏ dưới đất thì ngã nhào, trở thành một điểm hài hước.
Mãi đến trước khi bộ phim kết thúc, vai diễn của Lê Chiêu giống như một nhân vật bình hoa xông bừa đánh bậy, mọi hành động của y đều để tôn lên sự vĩ đại của nam chính.
Mãi đến cuối bộ phim, lúc nam chính và nữ chính cưỡi ngựa sóng vai về phía trước, gió thổi hoa xuân rơi, tất cả đẹp như mộng, báo trước tương lai mỹ mãn của nam chính và nữ chính.
Công tử áo gấm đưa tay đón lấy đóa hoa rơi, từ từ quay đầu lại.
Y nở nụ cười.
Rõ ràng là mùa xuân bách hoa nở rộ, nhưng nụ cười của y khiến khán giả cảm thấy sợ hãi.
Ống kính di chuyển, công tử áo gấm buông tay, mặc cho đóa hoa trong lòng bàn tay rơi xuống bùn. Tất cả hình ảnh chìm vào bóng tối.
Bộ phim kết thúc.
Từ lúc bộ phim mở màn đến khi kết thúc, vẻ mặt Án Đình chưa từng thay đổi.
“Đó là yêu cầu của kịch bản.” Lê Chiêu thấy Án Đình không nói lời nào, cho rằng anh bị ánh mắt của mình trong phim dọa sợ, đưa gói bỏng ngô sang cho anh: “Ăn bỏng trấn tĩnh lại đi.”
“Diễn hay lắm.” Án Đình quay đầu nhìn Lê Chiêu: “Cậu là một diễn viên cừ khôi.”
Gương mặt Lê Chiêu hơi đỏ lên: “Thực ra lúc diễn không cảm thấy ghê gớm gì, nhưng hậu kỳ biên tập bầu không khí khuếch đại hẳn lên.”
“Cậu là điểm sáng của cả bộ phim này.” Án Đình khẳng định chắc nịch, không cho người ta cơ hội phản bác.
Nói rồi anh lấy điện thoại ra, định bụng đăng trạng thái lên tường nhà.
Đứa trẻ nhà anh cừ như vậy, phải khen ngợi mới được.Tác giả có lời muốn nói:
Giáo viên: Các em, các em cảm thấy bạn nào giỏi nhất lớp mình?
Bé Đình giơ tay lên: Chiêu Chiêu! Chỉ có Chiêu Chiêu!
Nói rồi cậu trừng mắt nhìn các bạn khác, không cho phép bất cứ lời phản bác nào.