Hân Hoan
Chương 51 : Nịnh nọt
Ngày đăng: 09:48 18/04/20
“Anh là quản lý cấp cao trong tổng bộ Thương Hoàn, không phải thiếu nam theo đuổi thần tượng!!!”
Bản thân mình không muốn là một chuyện, bị người ta giở trò mờ ám sau lưng lại là một chuyện khác, chào hỏi tài nguyên của mình là một chuyện, lén lút cướp đi lại là một chuyện khác.
Mấy năm qua Lục Hạo đứng vững trong showbiz, tích lũy được không ít mối quan hệ, dù có dự định hủy hợp đồng với công ty hiện tại, thì cũng không gây ra quá nhiều chuyện không vui.
Nếu bản thân gặp chuyện như vậy, anh sẽ không tức giận. Nhưng lần này thì khác, tài nguyên anh định lấy ra để đổi lấy tình người bị người ta cướp mất.
May mà ban nãy Lê Chiêu đã từ chối tài nguyên truyền hình thực tế này của anh, nếu đồng ý, anh sẽ không thể giúp Lê Chiêu lấy được tài nguyên này, như vậy không phải lấy lòng người, mà là đắc tội người.
Còn là mình tự chuốc lấy.
Càng nghĩ lại càng giận, càng nghĩ lại càng cảm thấy mất mặt. Trong showbiz không có bí mật gì, dù sao anh cũng được coi như là diễn viên thực lực hạng A, bị một tay hậu sinh làm mất mặt như vậy, không biết sau lưng có bao nhiêu kẻ cười nhạo anh.
Mấy hôm trước giải trí Cà Tím còn chủ động tiếp xúc với anh, muốn dùng tài nguyên điện ảnh được đầu tư lớn để đổi lại anh ký hợp đồng với công ty, anh định nếu đàm phán với giải trí Dâu Tây không ổn thì sẽ tới Cà Tím.
Bây giờ tình hình thế này..
Một tay nghệ sĩ hạng Z của Cà Tím mà cũng có thể vả mặt anh, nếu anh ký hợp đồng, không biết còn chuyện đáng ghét gì đang đợi anh nữa.
“Hôm nay sẽ từ chối Cà Tím.” Lục Hạo nghĩ khá xa, càng nghĩ càng cảm thấy nếu mình ký hợp đồng với Cà Tím, tình cảnh sẽ rất nguy hiểm: “Dù sau này có rời showbiz mở nhà hàng lẩu, cũng không ký hợp đồng với Cà Tím.”
Thân là ngôi sao vàng trong làng phim truyền hình, anh cũng biết giận chứ bộ.
Nghĩ thông điều này rồi, Lục Hạo giao chuyện từ chối cho quản lý.
Lê Chiêu thấy Lục Hạo ra ngoài một vòng trở về, sắc mặt hơi khó coi, cho rằng mình từ chối ý tốt của anh ấy, khiến trong lòng anh ấy không được vui, bèn làm chân chạy vặt cho Lục Hạo hai ngày.
Tống Dụ đứng bên cạnh trố mắt ra nhìn, nếu có giới chó liếm, Lê Chiêu chắc chắn là kẻ xuất chúng trong giới này.
Nhìn sang Lục Hạo, Lê Chiêu khách sáo với anh, anh lại càng khách sáo với Lê Chiêu hơn, một ngày bảo trợ lý đưa đồ cho Lê Chiêu mười mấy lần, chỉ thiếu điều kết nghĩa xưng huynh gọi đệ với Lê Chiêu.
“Tiểu Lê à, cảnh này cậu có thể biểu hiện kiềm chế một chút.” Lục Hạo nhìn ra được Lê Chiêu không phải sinh viên điện ảnh, lúc đóng phim chỉ dựa vào bản năng, thiếu kỹ xảo diễn xuất thích hợp, diễn như vậy đóng phim truyền hình là đủ, nhưng không thể đảm nhiệm các vai chính trong phim điện ảnh.
Trong giới này, kiêng kị nhất là lên mặt dạy đời, có đôi khi dù có ý tốt, nhưng trong mắt người khác cũng có thể trở thành thể hiện. Lục Hạo không tùy tiện dạy hậu bối đóng phim, nhưng Lê Chiêu là một cậu nhóc thật thà.
Một diễn viên trẻ tuổi có thể ăn hết sạch hộp cơm đoàn phim phát cho thì không thể xấu đi đâu được.
“Vậy sao?” Lê Chiêu kiềm chế lại biểu cảm trên gương mặt.
“Phải rồi, cảnh này quan trọng nhất là ánh mắt của cậu.” Lục Hạo gật đầu: “Nếu gương mặt này còn có chút biểu cảm khác, khi zoom vào sẽ có vẻ bộp chộp khoa trương.”
“Đau buồn thực sự không dựa vào gương mặt nhăn nhó và nước mắt, mà để khán giả nhìn thấy ánh mắt cậu mà cũng bị xúc động bởi cảm xúc bi thương kia.” Lục Hạo cuộn kịch bản lại: “Một diễn viên thành công, sẽ khiến khán giả rơi vào cảnh giới kỳ lạ, bị lay động bởi diễn xuất của cậu.”
Thế nhưng vừa mới chân ướt chân ráo đóng vai chính trong phim điện ảnh, lại chọn bộ phim khoa học viễn tưởng ba xu, đúng là cách tốt nhất để tìm đường chết.
Từ Bắc không nói gì, trên thực tế bộ phim này còn không có cơ hội để thành bộ phim ba xu, khi quay được một nửa vì không đủ tài chính nên chết yểu, các diễn viên tham gia bộ phim còn khiển trách đạo diễn khất tiền công.
Sau đó chuyện càng ngày càng lớn, đạo diễn nhảy lầu tự sát, các diễn viên từng khiển trách đạo diễn bị cư dân mạng chửi đến mức phải giải nghệ, cuối cùng chuyện liên quan đến đoàn phim này dần rơi vào quên lãng.
Lê Chiêu nhận bộ phim này chính là tự đào hố chôn thân.
Uổng công hắn mấy ngày nay dùng hết thủ đoạn để đề phòng Lê Chiêu nổi tiếng, không ngờ cậu ta lại tự tìm đường chết.
“Phải rồi, mấy hôm trước tôi nghe các nghệ sĩ đoán mò, nói cậu họ Từ, cùng họ với sếp tổng Thương Hoàn, có khi nào hai người là họ hàng không?” Quản lý rót chén trà dưỡng sinh cho Từ Bắc.
Tuy rằng anh không biết vì sao nghệ sĩ nhà mình còn trẻ mà lại thích uống trà dưỡng sinh như vậy.
“Làm gì có chuyện đó, không thể nào không thể nào.”
Từ Bắc vội vã phủ nhận, thậm chí gương mặt cũng biến sắc.
Trên thực tế, ba thế hệ trên nhà có cùng dòng họ với Từ Án Đình, nhưng hắn không dám thừa nhận. Người ngoài không biết, nhưng làm chi xa của nhà họ Từ, hắn biết rõ Từ Án Đình rất ghét cái họ này, cũng hết sức lạnh lùng vô tình với nhà họ Từ.
Trước khi Từ Án Đình chết, hắn không dám lấy họ này ra PR.
Thế nhưng nhanh thôi.
Nếu hắn không nhớ lầm, Từ Án Đình sẽ chết trước mùa xuân năm sau, nguyên nhân cái chết không rõ ràng. Có người nói là tự sát, cũng có người bảo là bệnh nặng phát tác, không ai rõ.
Dù nguyên nhân là gì, bóng tối phủ đầy trên nhà họ Từ sẽ tản đi từ năm sau.
Lúc bấy giờ, một quản lý cấp cao của Thương Hoàn đang nhận phỏng vấn từ một chương trình tài chính trên đài truyền hình.
Khi phỏng viên hỏi bình thường anh ta giải trí thế nào, anh nói là tập gym, xem phim, du lịch..
Nói đến phim ảnh, vị quản lý này dừng lại một chút: “Cả nhà chúng tôi đã đi xem bộ phim “Sóng gió nổi lên” kia, vợ và con tôi rất thích một diễn viên trẻ trong đó, hình như tên cậu ấy là Lê Chiêu?”
Nội tâm phóng viên: Than ôi, anh ơi, đây là chương trình tài chính, không phải hiện trường đại lão đu idol!
Anh là quản lý cấp cao trong tổng bộ Thương Hoàn, không phải thiếu nam theo đuổi thần tượng!!!
Quản lý cấp cao mỉm cười nhìn phóng viên, giấu gọn công danh mình.
Bàn về làm thế nào để nịnh sếp nhà mình mà không khoa trương, anh đây chuyên nghiệp nhất!Tác giả có lời muốn nói:
Quản lý cấp cao: Bàn về cách tự trau dồi kỹ năng nịnh sếp tổng