Hân Hoan

Chương 52 :

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Đình Đình bình tĩnh tao nhã, thế mà lại biết đánh nhau?”



【Shock! Quản lý cao cấp của Thương Hoàn lại nói như vậy!】



【Phim điện ảnh gì mà đến cấp cao trong Thương Hoàn cũng phát cuồng?】



【Cách đu idol mới nhất của đại lão —— nói mình tán thưởng cậu ta ngay trên chương trình】



“Ôm nghệ sĩ vô sỉ vây xem. Sao lại dám nhét cái suy nghĩ PR thấp kém kia vào video chứ, ôm đầu gối quỳ muốn nhũn ra mà lê ra ngoài.”



“Cái lúc mở video ra coi ý, tui chỉ muốn chửi thề mấy câu, nhưng mà xem xong video chỉ biết thốt lên bá đạo!”



“Tìm hiểu thân phận đại lão xong, em cảm thấy mình không xứng để đu idol nữa các thím ạ.”



“Không xứng đu idol +1.”



“Nếu không xem chương trình một lần, tui còn tưởng hậu kỳ lồng tiếng ác ý chứ.”



“Fan nhà khác, cảm thấy ghen tị sâu sắc…”



“Lầu trên đừng giả vờ làm fan nhà khác hâm mộ nữa, giai nhà thím mới nhận phim điện ảnh khoa học viễn tưởng ngoài hành tinh ấy, kiểu gì cũng sml cho coi, lo nghĩ xem đến khi ấy nên khóc thế nào đi.”



“Lầu trên đừng có nói mò nhớ, tuy rằng Chiêu Chiêu nhà tui không phải con ruột của giải trí Dâu Tây, nhưng cũng coi như một phần con nuôi, giải trí Dâu Tây không để thằng bé nhận bộ phim nát này đâu.”



Mọi người đều biết, chỉ cần trong nước đóng phim đề tài người ngoài hành tinh, bộ nào bộ nấy đều ngã sấp mặt đến mẹ ruột cũng không nhận ra.



Phàm là phim khoa học viễn tưởng có sinh vật ngoài hành tinh kỳ lạ của nước nhà, mười phim thì một bộ phim lên chương trình bình luận điện ảnh trên truyền hình, bị MC cà khịa một phen, chín bộ còn lại thì flop dập mặt, vì nó nát đến mức người ta không buồn phỉ nhổ.



“Lại nói cho fan Lê một tin dữ nữa này, nghe đâu chủ đề bộ phim là yêu hòa bình, người ngoài hành tinh và người địa cầu cùng nhau phát triển.”



Fan Lê: “………”



Cái nội dung quái quỷ gì đây, nát 100% cho coi!



Fan Lê kêu gào thảm thiết, không còn tâm trạng đâu để ý cục cưng nhà mình được đại lão trong giới thương nghiệp khen, mọi người thi nhau chạy tới fanpage studio và trang cá nhân của quản lý để kháng nghị mãnh liệt!



Bọn họ muốn cục cưng có tài nguyên tốt!



Bọn họ không muốn cục cưng đóng phim vớ phim vẩn!



Quản lý khốn nạn phắn khỏi showbiz một mình đi, đừng gieo vạ tới Chiêu Chiêu nhà họ!



Trương Tiểu Nguyên bị mắng hết sức oan uổng, anh chỉ là một quản lý tuyên truyền hết sức đáng thương và bất lực mà thôi!



Lê Chiêu nghe nói Trương Tiểu Nguyên bị ăn chửi, mở wechat ra gửi cho anh phong bao lì xì 99 tệ để an ủi.



Nỗi ấm ức trong lòng Trương Tiểu Nguyên lập tức được bao lì xì 99 tệ này xoa dịu.



Vừa dỗ dành Trương Tiểu Nguyên xong, Lê Chiêu nhận điện thoại từ trợ lý của sếp tổng, sau một hồi tâm sự chuyện trò, cuối cùng Tào Gia cũng nói rõ ý đồ của mình: “Chiêu Chiêu à, nếu cậu không thích bộ phim “Dáng hình không trung” này, chúng tôi có thể đổi tài nguyên điện ảnh cho cậu.”



“Không cần đâu ạ, em cảm thấy kịch bản phim này rất hay, rất thú vị.” Lê Chiêu giải thích: “Em nhận lời đạo diễn rồi, sẽ đợi chú ấy hai tháng.”



Dạo này ngày nào đạo diễn Thẩm cũng gửi tin nhắn chào buổi sáng với cậu, dù không được trả lời cũng hỏi một câu “Đã ăn chưa”, đối mặt với sự nhiệt tình như vậy, cậu cảm thấy mình cứ như lão thái hậu trong cung, ngày ngày đợi Thẩm quý nhân tới thỉnh an.



“Sắp hết cảnh của cậu rồi, sau đó về nghỉ ngơi mấy ngày.”




“Chuyện đó chuyện đó, Đình Đình à,” Lê Chiêu giấu bàn tay ra sau lưng, cố gắng tỏ vẻ ngoan ngoãn và vô hại: “Thực ra em là người phản đối bạo lực, thật đấy.”



Nói rồi cậu mở to đôi mắt long lanh, hy vọng Án Đình nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt cậu.



“Anh biết.” Án Đình lặng lẽ nhìn Lê Chiêu, một lúc lâu sau mở lời: “Chiêu Chiêu à, theo anh quay về đi.”



Ánh mắt anh sáng rỡ, chỉ có thể thấy một mình Lê Chiêu.



Lê Chiêu nhìn anh, lại nhìn tên thần kinh bị đánh sưng vêu mặt mũi, xoay người chạy về biệt thự mình ở.



Nhìn Lê Chiêu chạy mỗi lúc một nhanh, giống như không thể chờ mà chạy trốn khỏi anh, ánh mắt Án Đình trở nên u ám.



Chiêu Chiêu đang sợ anh, cậu ấy muốn rời xa anh.



Ánh mắt anh dần trở nên u ám, dừng trên người Diêu Vũ Quang.



“Anh, anh..” Diêu Vũ Quang sợ hãi, anh ta chưa từng thấy ánh mắt như vậy, Án Đình muốn giết mình.. nhất định là muốn giết mình rồi.



Án Đình là kẻ điên, giống như mẹ anh ta vậy.



Diêu Vũ Quang muốn chạy trốn, nhưng bị dọa sợ đến mức đôi chân như nhũn ra, chỉ có thể chống tay xuống đất, dịch về phía sau một chút: “Từ.. không, Án Đình, giết người là phạm pháp, đừng làm loạn nữa.”



“Cậu khiến cậu ấy rời xa tôi.” Án Đình đi tới trước mặt Diêu Vũ Quang, khom lưng muốn bóp cổ cậu ta: “Kẻ dư thừa như mày nên chết đi.”



“Không không không..”



“Ôi cậu!” Quản gia và Tần Tiêu thấy tình thế không ổn, vội lao về phía trước, muốn kéo Án Đình ra: “Cậu Lê sẽ quay trở lại mau thôi.”



“Cậu gạt tôi.” Án Đình lạnh lùng nhìn Tần Tiêu, giọng nói bình tĩnh dị thường: “Cậu ấy sẽ không quay về nữa đâu.”



“Không ai lại đi yêu một kẻ điên bất bình thường.”



Bởi vậy nên Lê Chiêu sẽ không quay trở về nữa đâu.



Cậu ấy biết chân tướng rồi sẽ không thể chờ mà chạy trốn khỏi anh, cách anh thật xa.



Còn anh trong ký ức của cậu sẽ chỉ là kẻ điên biến thái, là kẻ điên.. mà cậu căm ghét.



“Đình Đình à?” Lê Chiêu xách theo một vali hành lí siêu to khổng lồ quay về, thở hồng hộc đứng cách đó không xa, nhìn Án Đình đang bóp cổ tên rác rưởi kia, trợn tròn mắt ra nhìn: “Anh đánh nhau à?”



Đình Đình bình tĩnh tao nhã, thế mà lại biết đánh nhau?



Nhất định không phải lỗi của Đình Đình.



Chỉ trách cái tên cặn bã này quá đáng ăn đòn.Tác giả có lời muốn nói:



Bé Đình đánh nhau với mấy bạn cùng lớp, bé Đình rất sợ Chiêu Chiêu cảm thấy mình là bé hư, không chơi với mình nữa.



Bé Chiêu nghiêm túc nói: Lần sau đừng đánh nhau nữa, biết chưa hả?



Bé Đình sợ hãi gật đầu.



Bé Chiêu: Muốn đánh thì gọi tớ đánh cùng!