Hân Hoan

Chương 53 : Ấm áp

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Anh muốn em đi à?”



Thấy trong tay Lê Chiêu kéo theo vali hành lý khổng lồ, Diêu Vũ Quang không chỉ run chân, mà cả cơ thể bắt đầu nhũn ra.



Cậu nhớ tới bản tin xã hội mới xem cách đây không lâu, nhân viên vệ sinh phát hiện một vali hành lý dưới đáy hồ, sau khi mở ra phát hiện thế mà trong đó lại giấu một thi thể.



“Cậu, cậu đừng có mà làm bừa.” Diêu Vũ Quang sợ đến mức chảy nước mắt đàn ông, nước mắt nước mũi tèm lem hết cả, muốn ói cũng không được.



Nhưng Án Đình đâu màng tới bộ dạng chật vật của cậu ta, anh khẽ buông tay, gáy Diêu Vũ Quang đập mạnh xuống đất, làm cậu ta lăn tại chỗ kêu như lợn bị thọc tiết.



“Cậu phải đi à?” Nhìn vali hành lý trong tay Lê Chiêu, Án Đình thu bước chân đang tiến về phía trước lại, thậm chí còn lui về phía sau một chút: “Vội như vậy à?”



“Đương nhiên vội rồi.” Lê Chiêu đi tới trước mặt Án Đình, Án Đình đột nhiên xoay người: “Trong phòng anh còn có việc.”



Anh sợ mình nhìn thêm một chút, thì không nỡ để cậu ấy đi.



“Hở???”



Thấy Án Đình không quay đầu lại, rảo bước về cổng lớn, Lê Chiêu chau mày lại, cúi đầu nhìn Diêu Vũ Quang nằm dưới đất. Tại bộ dạng ban nãy cậu đánh Diêu Vũ Quang khiến Đình Đình cảm thấy thô lỗ à?



Đã là anh em tốt với nhau rồi, thế mà không chịu được bộ dạng cậu động thủ đánh người, tình anh em của họ chỉ là anh em cây khế thôi sao?



“Cậu đừng qua đây, cậu đừng có mà qua đây.” Diêu Vũ Quang phát hiện ánh mắt Lê Chiêu nhìn mình kỳ lạ: “Cậu tha cho tôi đi, sau này tôi không dám tới tìm cậu gây phiền phức nữa, mong cậu tha cho tôi!”



Gào thét quá nhiều, giọng cậu ta đã khàn đặc.



Lê Chiêu quay đầu nhìn cánh cổng lớn nhà Án Đình, ném chiếc vali xuống đất, bắt đầu mở vali ra.



“Đừng mà, đừng mà…” Diêu Vũ Quang gào khóc thảm thiết, một thằng đàn ông thân cao mét tám, thế mà lại khóc như một đứa trẻ mít ướt.



“Anh Tần à.” Lê Chiêu lấy đặc sản trong vali ra, đưa cho Tần Tiêu: “Lần trước Đình Đình bảo, anh và đồng nghiệp rất thích đặc sản em mang về, nên là lần này em có mua một ít trở về, anh cầm về cả đi!”



Tần Tiêu thấy trong vali đựng đủ thể loại quà quê, nhiều hơn cả là những món như thịt khô, tính cả vali như vậy hẳn là không hề rẻ.



Anh không hề hay biết, lúc này trong lòng Lê Chiêu đang chảy máu đầm đìa. Lúc ở đoàn phim đặt thức ăn ngoài cậu còn cố ý chọn giao hàng miễn phí, mà một vali này tốn không ít tiền.



Nhưng vì tương lai của Đình Đình, cậu chỉ có thể hào phóng hơn.



Lần trước lúc đi quay quảng cáo của Thương Thời cậu đã nhìn ra rồi, anh Tần không những là nhân tài tinh anh ở tổng bộ Thương Hoàn, mà trước mặt lãnh đạo các bộ phận của công ty cũng có quyền nói chuyện. Đình Đình mới được điều tới bộ phận của tổng giám đốc Thương Hoàn làm việc, lấy lòng người như Tần Tiêu là điều tất yếu.



Hơn nữa người ta còn đích thân tới đưa tài liệu cho Đình Đình, đây đúng là một người đồng nghiệp tốt.



“Cảm ơn, được rồi được rồi, nhiều như vậy tôi không ăn hết đâu.” Tần Tiêu thấy Lê Chiêu nhét hết túi này đến túi khác vào tay mình, mãi đến khi hai tay anh xách không xuể nữa mới dừng tay.



Không biết có phải ảo giác của anh hay không, lần này gặp mặt, Lê Chiêu còn nhiệt tình với anh hơn nữa.



“Ăn không hết thì đưa cho bạn, những thứ này đều là thuần thiên nhiên không ô nhiễm đâu, cứ yên tâm mà ăn.”



Hức hức, nó chỉ có một khuyết điểm lớn nhất, ấy là đắt chết đi được, đắt đến mức một gói cậu cũng không nỡ ăn.



“Nhiều đồ như vậy, để em mang lên xe giúp anh nhé.” Lê Chiêu thấy Tần Tiêu mặc âu phục thắt cà vạt, xách bọc đặc sản này trông hơi mất hình tượng, bèn kéo vali đặt dựa vào tường, nhanh nhẹn gom hết bọc đặc sản trong lòng Tần Tiêu, nở nụ cười tươi rói nói: “Anh Tần à, đi thôi, em tiễn anh.”



Thấy Lê Chiêu đi rồi, Diêu Vũ Quang nhìn chiếc vali hành lý tỏa ra ánh sáng lạnh lùng ở trong góc tường, run rẩy bò tới xe, ai dè đôi chân mềm đến mức không mở nổi cửa xe.



Cậu ta run cầm cập bật điện thoại lên, gọi cho lái xê thuê.



Lúc này trong lòng Diêu Vũ Quang, app gọi lái xe thuê là phát minh vĩ đại nhất trần đời.



Trong khu có nơi đậu xe chuyên dụng cho khách, chỉ là cách biệt thự một đoạn. Tần Tiêu thấy Lê Chiêu một mình ôm nhiều đồ như vậy, ngượng ngùng muốn giúp đỡ.



“Không sao đâu không sao đâu, từ nhỏ em đã quen làm những chuyện này rồi.” Lê Chiêu cười tươi rói nói: “Lại nói, chỉ có mấy bước chân như vậy, cũng không vất vả gì.”



“Cảm ơn.” Tần Tiêu thấy thái độ của Lê Chiêu quá ân cần, ân cần gần như muốn lấy lòng anh.



Anh nhìn cậu thanh niên ôm bọc quà đặc sản, đi theo sau bước cậu, muốn hỏi vì sao cậu lại nhiệt tình như vậy, nhưng trước nụ cười xán lạn của cậu, anh không sao mở lời được.



“Chuyện đó.. anh Tần à, Đình Đình mới được điều đến văn phòng tổng giám đốc làm việc không bao lâu, đã quen với công việc chưa?” Lê Chiêu quan sát vẻ mặt Tần Tiêu, nếu sắc mặt Tần Tiêu khó coi, cậu sẽ đổi đề tài, nếu anh ấy không mất kiên nhẫn, cậu lại mặt dày hỏi thăm tiếp.



Bước chân Tần Tiêu thoáng ngừng lại, nhìn cậu chàng nở nụ cười gần như lấy lòng này, hơi dời tầm mắt của mình: “Năng lực làm việc của anh Đình đó giờ vẫn rất tốt, lãnh đạo các bộ phận đều rất.. tán thưởng anh ấy.”




Quản gia cười: “Ban nãy cậu nhà đang làm việc, nghe nói cậu đánh nhau, lo cậu chịu thiệt thòi nên muốn ra hỗ trợ. Thấy cậu không sao mới vội quay về tiếp tục công việc đấy.”



“Vậy ạ.” Lê Chiêu có chút lúng túng: “Thế cháu lên xem anh ấy một chút.”



Bước lên cầu thang, Lê Chiêu dần tỉnh táo lại.



Đúng là lạ thật, nếu như là anh Tiểu Nguyên hay những người bạn ở cô nhi viện, có lẽ cậu sẽ mặt dày hỏi sao họ không để ý tới cậu nữa, tại sao đến lượt Đình Đình cậu lại õng ẹo chứ?



Chẳng lẽ vì Đình Đình đối xử quá tốt với cậu?



Nghĩ tới đây, Lê Chiêu tự trách bản thân, Lê Chiêu ơi Lê Chiêu à, không ngờ mày lại là người bạn tệ như vậy!



Đình Đình vì mày mà xắn tay áo đánh nhau với người ta, thế mà mày lại nghi ngờ đây là anh em cây khế?



Càng nghĩ càng hổ thẹn, càng nghĩ càng chột dạ, Lê Chiêu nhích từng bước nhỏ xíu, vừa nhích vừa do dự, cuối cùng cũng nhích tới cửa phòng Án Đình.



Cậu lặng lẽ, dè dặt hé cửa ra.



Rèm cửa kéo kín, hầu như không thấy chút ánh sáng nào, cậu nhìn vào phòng hồi lâu, mới có thể thích ứng với bóng tối, trông thấy Án Đình ngồi một mình trên sofa.



“Đình Đình ơi.” Lê Chiêu lo Án Đình mệt mỏi ngủ rồi, nhỏ giọng gọi: “Đình Đình à?”



Án Đình mở mắt ra, nhìn cậu nhóc đứng ngoài cửa dáo dác ngó vào, đột nhiên đứng bật dậy.



Không, không đúng.



Anh lui về phía sau mấy bước, dựa vào chiếc cửa sổ sát đất.



Tất cả chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi.



“Anh sao vậy?” Lê Chiêu không bật đèn mà đi tới trước mặt Án Đình: “Anh vẫn còn ngái ngủ à?”



Án Đình nhìn cậu không nói lời nào.



Thực ra ảo tưởng cũng tốt.



Qua hôm nay, chỉ Lê Chiêu trong ảo tưởng mới nở nụ cười gần gũi với anh như vậy.



“Sao anh không nói gì thế?” Lê Chiêu chột dạ, chẳng lẽ Đình Đình biết ban nãy cậu hiểu lầm anh ấy?



Không thể nào, Đình Đình nhà cậu không để ý như vậy đâu.



Cậu xoay người đi bật đèn, bị Án Đình giữ lấy: “Đừng đi mà.”



“Không đi, không đi.” Nghe giọng Án Đình có gì đó lạ thường, Lê Chiêu càng dè dặt hơn: “Đình Đình, anh gặp ác mộng à?”



Đình Đình bình thường lạnh lùng, khi gặp ác mộng lại nắm chặt tay cậu không buông, chao ôi, đáng yêu quá mà.



“Không phải ác mộng.” Án Đình nhìn Lê Chiêu: “Là giấc mộng đẹp.”



Cậu ấy quay về rồi.



“Ban ngày mơ giấc mộng đẹp, không phải mơ giữa ban ngày.” Lê Chiêu để anh nắm lấy tay mình, duỗi tay kéo chiếc rèm cửa ra.



Xoẹt!



Căn phòng lại bừng sáng.



Án Đình buông bàn tay đang nắm chặt cổ tay Lê Chiêu ra, từ từ điểm ngón tay mình lên vầng trán ấm áp của cậu.



Ấm áp.



“Cậu không đi à?”



“Sao cơ?” Lê Chiêu cảm thấy lời này không đúng: “Anh muốn em đi à?”Tác giả có lời muốn nói:



Chiêu Chiêu không vui, Chiêu Chiêu muốn bằng được Đình Đình tới dỗ, ai dỗ cũng vô dụng!