Hân Hoan

Chương 56 : Ghi hình chương trình (2)

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Cả căn phòng đều chìm trong bầu không khí vui vẻ.”



Ekip chương trình chất một chồng khoai lang ở sân phơi, mới nói cho các khách mời một tin dữ, ekip chương trình sẽ không giúp họ vận chuyển khoai lang vào thành phố, bọn họ phải tự nghĩ biện pháp.



“Thôn dân ở đây lên thành phố bán đồ, phần lớn đều tự gánh vào thành phố, thị trấn cách chỗ các bạn gần nhất cũng phải đi 10km.” MC nở nụ cười hiểu ý: “Đương nhiên, nếu mọi người có thể tự nghĩ cách thì không cần phải gánh đi. Tiện thể xin nhắc mọi người một chút, không được dùng tiền của mình để gọi xe.”



“Một ngàn cân khoai lang, chia đều cho chúng ta, mỗi người khoảng hơn 166 cân một chút…” Hướng Chấn lắc đầu nguầy nguậy: “Không được không được, tôi đã là đại thúc trung niên rồi, không thể gánh nhiều đồ như vậy đi 10km.”



Trong nhóm khách mời, trẻ nhất là Trương Khuê và Lê Chiêu, hai người ăn ý trao đổi ánh mắt, đánh chết cũng không chịu mở miệng.



“Các anh em à, tôi nghĩ ra một cách.” Hướng Chấn liếc nhìn Lê Chiêu, Lê Chiêu mặc chiếc áo rách mượn từ trong thôn, nhìn như một đứa trẻ xinh xắn bị lừa bán tới đây, tỏ vẻ nghiêm túc vỗ vai cậu: “Tiểu Lê à, làm người đảm đương ngoại hình cho đội chúng ta, tới lúc cần đến cậu rồi đấy.”



Nói rồi anh cởi chiếc áo khoác Lê Chiêu mượn được ra: “Các anh em, nhấc cậu ta ra đường đi, biết đâu có nữ tài xế xe tải coi trọng gương mặt cậu ấy…”



“Đừng mà đừng mà, em bán nghệ không bán thân!” Lê Chiêu ôm chặt chiếc cối đá trong sân phơi, kêu la thảm thiết rằng: “Em không đi em không đi!”



Các khách mời ba chân bốn cẳng chạy lại giúp Hướng Chấn nhấc người lên, ai dè.. không sao nhấc nổi.



Ekip: “……….”



Họ mời mấy đứa nhóc trong nhà trẻ tới đây à?



Đạo diễn ngồi sau máy quan sát khẽ nói: “Xem ra thầy Hướng thực sự rất thích cậu nhóc Lê Chiêu này.”



Lê Chiêu giữa chừng tham gia chương trình, lại là tân binh trong giới, vẫn còn chưa quen với mấy vị khách mời khác, hành động này của Hướng Chấn, không những tô điểm cho chương trình, còn giúp Lê Chiêu nhanh chóng hòa nhập với các khách mời khác.



“Cậu nhóc này thành thật, lúc làm việc lại dốc sức.” Trợ lý đạo diễn bê bát cơm tới: “Đạo diễn à, em cảm thấy tập này nhờ Lê Chiêu mà có nhiều tư liệu hơn.”



Đạo diễn thở dài: “Chỉ là danh tiếng tổ biên kịch chúng ta bị cậu ta hại tiêu đời rồi.”



“Dạ?” Trợ lý đạo diễn đang cắn bánh bao: “Tổ biên kịch chúng ta có thứ đó từ khi nào vậy?”



Đạo diễn: “……….”



Cái cậu trợ lý này của ông là tay phản đồ nhóm khách mời phái tới à?



Cười đùa xong, sáu khách mời không mảy may danh tiếng ngồi khoanh chân trên mặt đất xi măng, vò đầu bứt tai nghĩ biện pháp.



“Hay là mình đi hỏi thăm xem trong thôn ai có xe tải?”



“Bây giờ tám rưỡi rồi, giờ đi hỏi thăm cũng đã muộn. Kiểu gì ekip cũng báo trước với thôn dân, không tùy tiện nói cho chúng ta nghe mấy tin này đâu.”



“Giờ biết mần chi?” Một khách mời quá nóng ruột, vô tình thốt lên tiếng địa phương.



“Em có cách rồi.” Lê Chiêu vỗ đùi: “Người lớn không tùy tiện nói cho chúng ta, nhưng tụi trẻ con giúp được mà.”



Từng thấy thủ đoạn dao động trẻ nhỏ của Lê Chiêu, trong lòng Trương Khuê hơi mong chờ: “Thế đi xem sao?”



Chẳng mấy chốc họ tìm được tụi trẻ con đang chơi bên ruộng, không đợi các khách mời khác mở lời, Lê Chiêu cất tiếng trước tiên: “Hai vị đại hiệp, chúng ta lại gặp mặt rồi.”



Hai đứa trẻ nhìn thấy Lê Chiêu, lập tức vây lại: “Tráng sĩ, sao ngươi lại tới đây?”



Trẻ con tầm tuổi này, ba mẹ đều đi làm bên ngoài, không có thời gian chơi cùng con. Bởi vậy nên có người trẻ tuổi chịu dành thời gian chơi với họ, rất dễ để lại ấn tượng tốt.



“Dạo này trong túi ngượng ngùng, muốn vào thành phố bán ít đồ, tiếc là không có xe tải. Hai vị đại hiệp có biết nhà ai có xe tải không?”



“Trong túi ngượng ngùng là sao?”



“Đại hiệp à, có phải đại hiệp đi học thất thần không?” Lê Chiêu ngồi xổm trước mặt hai đứa trẻ, cười híp mắt lấy hai que kẹo mút trong túi ra, đây là kẹo cậu mua ở quầy tạp hóa trong thôn: “Trong túi ngượng ngùng nghĩa là không có tiền, không có tiền thì anh không về nhà được, các em có thấy anh đáng thương không?”



“Đúng là đáng thương thật.” Một đứa trẻ trong đó thông cảm nhìn Lê Chiêu: “Nhà anh ở xa không?”



“Xa lắm.” Trước đây sống một mình, không biết cảm giác nhớ nhà là sao. Kể từ khi có người anh em đến ăn cơm cũng cần cậu lo lắng, cậu bắt đầu có cảm giác nhớ nhà.



“Chỗ ba mẹ em đi làm cũng xa lắm, chỉ Tết mới về thôi.” Cậu bé hơi rầu rĩ: “Có phải người nhà anh cũng đang đợi anh trở về không?”




“Đạo diễn nói rồi, bọn em là ekip chương trình đen tối, không chuẩn bị cơm trưa cho khách mời.” Nhân viên nở nụ cười tà ác: “Hai thầy cố gắng tìm chỗ ăn, ekip đặt một con dê nướng, em về ăn đây.”



Hướng Chấn nuốt nước miếng, biết trước anh đã không bán hết chỗ khoai, ít ra đói bụng còn có thể gặm lấy mà ăn.



“Em có tiền này.” Lê Chiêu móc trong túi một hồi, lấy được ba mươi lăm đồng nhăn nhúm.



Nhân viên nhìn thấy ba mươi lăm đồng này, dường như nhớ tới ký ức không hay, ngay cả gương mặt cũng tái mét.



“Ở đâu ra vậy?” Hai mắt Hướng Chấn sáng lên.



“Tiền lộ phí ekip chương trình cho em, em còn chưa xài hết.”



Đạo diễn ngồi sau máy quan sát hối hận đến mức vỗ đùi, sao anh lại quên béng mất chuyện này chứ. Bởi vì các khách mời khác đều dùng hết lộ phí, nên họ quên mất tiêu Lê Chiêu còn sót lại ba mươi lăm đồng, biết trước đã thu số tiền này lại rồi.



“Sáng nay lúc đi em thấy bên cạnh chợ có quán mì, bát mì trắng to nhất cũng chỉ có tám đồng thôi.” Lê Chiêu nhét tiền vào sâu trong túi áo, lại cài nút áo khoác vào: “Đi thôi anh Hướng, em mời anh ăn mì.”



Hướng Chấn cảm động đến độ rơi nước mắt.



Còn là mì nữa, bát mì nóng hổi, không cần phải đi xin ăn, tốt quá rồi.



Buổi trưa là giờ ăn, trong quán có rất nhiều thôn dân ngồi, Lê Chiêu và Hướng Chấn không chê cửa hàng nhỏ, tìm hai chỗ trống ngồi xuống.



“Ngoài chúng ta ra, còn khách mời nào thảm như vậy đâu?” Hướng Chấn ngửi mùi mì, trong lòng cảm thấy xót xa vuốt mặt: “Lúc trước ekip chương trình nói nghe hay lắm, gì mà dẫn chúng ta đi thưởng thức phong cảnh nông thôn, hưởng thụ thiên nhiên, không ngờ lại chơi trò thâm như vậy.”



“Ekip không lừa anh, có rất nhiều vùng nông thôn như vậy mà.” Bưng bát mì lên, Lê Chiêu đẩy bát mì tới trước mặt Hướng Chấn, giúp anh tách đôi đũa dùng một lần: “Bây giờ còn chưa tới ngày mùa, nếu tới khi ấy, các thôn dân phải dậy từ tờ mờ sáng, rồi đến khi tối mịt mới về nhà.”



“Cậu hiểu rõ cuộc sống vùng quê như vậy, từng ở quê à?” Nhấp một ngụm nước lèo, Hướng Chấn cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại rồi.



“Hồi bé em từng ở trong thôn quê mười năm.” Lê Chiêu không kể kỹ, đúng lúc này bát mì của cậu bưng lên, cậu cúi đầu say sưa ăn mì.



Một bát mì không đủ để Lê Chiêu ăn no, nhưng nghĩ tới còn bốn khách mời gào khóc đòi ăn, cậu mua một bọc bánh bao và bánh màn thầu, bốn túi sữa đậu nành về cho họ ăn.



Đến khi họ tìm tới chỗ Trương Khuê, Trương Khuê đang ngồi xổm trên đất, tỏ vẻ không thể yêu thương cái cuộc đời này.



Một đứa bé đi qua, do dự một lúc, móc trong túi một hồi, ném túi bánh quy nhỏ xuống trước mặt anh.



Trương Khuê nhìn chiếc bánh quy, lại nhìn đứa trẻ, cảm thấy có lẽ đứa trẻ hiền lành này hiểu lầm cái gì rồi.



“Hahahaha.” Lê Chiêu và Hướng Chấn thấy cảnh này, bật cười ha hả vô không chút thương xót.



“Mấy cậu..” Trương Khuê còn chưa kịp mắng, đã thấy túi đồ ăn trong tay Lê Chiêu, nhất thời đổi sắc mặt: “Mấy người đúng là người tốt tới cứu khổ cứu nạn đây mà!”



Nhớ Trương Khuê anh cũng từng là diễn viên hí khúc nổi danh, ăn gì chọn nấy, mãi cho đến khi.. anh tham gia chương trình này.



Vì mấy cái bánh bao mà không cần thể diện nữa.



Chẳng mấy chốc các khách mời khác cũng xúm lại, hớn hở ngồi trong góc chợ gặm bánh bao chay mấy xu, uống túi sữa đậu nành một đồng.



“Thấy chưa, nếu không cố gắng học hành, sau này cũng giống họ ngồi trong chợ bán đồ, ăn bánh bao gặm màn thầu, ngay cả thịt cũng không có mà ăn.” Một người mẹ dắt tay con đi qua, nhỏ giọng dạy dỗ đứa con không muốn đi học thêm.



Các khách mời đang gặm bánh bao và màn thầu: “……..”



Bọn họ cũng muốn ăn thịt nhị sư huynh, nhưng bọn họ không có tiền!!



“Hahahahaha!”



Nhân viên trong ekip ngồi sau máy quan sát bật lên tràng cười đầy khoái trá và vui vẻ.



(**: Cân nặng trong truyện theo đơn vị cân của Trung Quốc, bằng 1/2kg)Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Bé Đình Đình rất lo lắng, Chiêu Chiêu tham gia hoạt động bán hàng tình nghĩa của nhà trẻ, cậu lo bé Chiêu Chiêu không bán được đồ chơi và truyện tranh.



Nghĩ tới nghĩ lui, cậu đập vỡ heo đất, dốc hết tiền tiết kiệm vào túi áo, quyết định đi ủng hộ sự nghiệp của Chiêu Chiêu.