Hân Hoan
Chương 57 : Lên sóng
Ngày đăng: 09:48 18/04/20
“Có phải nhà nào mua người xem nhưng mua nhầm rồi không?”
Tầm hai, ba giờ chiều, ngoài chợ chẳng còn mấy người đi mua hàng, mấy người đau đầu nhìn hai trăm cân khoai còn lại.
“Hay là chúng ta mang ra đường bán đi?” Trương Khuê đề nghị.
“Được đấy, giờ ở chợ chẳng có mấy mống.” Hướng Chấn rất tán thành với lời đề nghị của Trương Khuê, các vị khách mời còn lại cũng nóng lòng muốn thử.
Lê Chiêu gặm chiếc bánh màn thầu cuối cùng: “Nhưng mà mang ra đường bán sẽ bị công an túm đấy. Ngày mai trang đầu của bản tin giải trí lại là chúng ta chiếm đất kinh doanh, bị quản lý thị trấn phạt tiền. Các nghệ sĩ khác lên trang nhất vì quá đẹp trai xinh gái, hoặc là diễn xuất tốt, chỉ có mấy chúng ta lên vì bị quản lý thị trấn bắt, còn gì là thể diện nữa.”
“Cái này thì mất mặt thật.” Các khách mời hoàn toàn không tưởng tượng nổi tình cảnh đó.
“Thế chúng ta nên làm gì với số khoai lang còn lại đây?”
Vừa dứt lời thì có người tới đây hỏi: “Mấy cậu bán khoai lang à?”
“Vâng vâng vâng, bán khoai lang ạ.” Trương Khuê tỉnh cả người: “Mấy chú muốn mua bao nhiêu ạ?”
“Mấy củ khoai này đầu nhỏ quá.” Người tới chọn lựa một hồi: “Bán rẻ đi, rẻ thì tôi mua hết.”
Trương Khuê đang định gật đầu thì bị Lê Chiêu kéo ra phía sau: “Chú ơi, chú muốn mua khoai lang ạ?”
“Ừ.” Người tới chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, cái bụng hơi phệ, eo đeo một chiếc túi, có vẻ là người làm ăn.
“Cũng không dối gì chú, khoai lang nhà cháu là rẻ nhất cái chợ này rồi.” Lê Chiêu cúi người nhặt một củ khoai lang lên, thuận tay bẻ ra: “Chú chọn bừa một củ cũng là khoai lang ruột vàng, khoai lang thượng hạng vừa ngọt vừa mềm. Chú à trông chú sang như vậy, chẳng lẽ lại thiếu mấy đồng mấy xu này?”
“Để mang chỗ khoai này ra chợ mà trời còn chưa sáng anh em cháu đã phải dậy, cả dọc đường đi không nghỉ ngơi chút nào, chú cho cháu cái giá chính xác với.”
“Sáng qua tôi mua một đồng, giờ chiều rồi, cậu bán rẻ cho tôi một chút đi, chín xu một cân.”
Nghe hai chữ chín xu, mấy khách mời đứng tụm lại một chỗ, cố gắn che tấm bảng viết giá phía sau.
“Chú à, chú đúng là hào phóng.” Lê Chiêu cười tít mắt nói: “Chỗ cháu còn 220 cân khoai lang, chú thẳng thắn như vậy, cháu cũng không để chú chịu thiệt, hai mươi cân lẻ còn lại, coi như cháu tặng kèm chú.”
Hai chín mười tám, hai mươi hai nhân không phẩy tám bằng mười bảy phẩy sáu, tính ra lời được bốn đồng đấy.
(2 x 9 = 18; 22 x 0.8 = 17,6 (đây là nếu tính giá trước đó bé Chiêu rao bán); 18-17,6 = 0,4; nhân lên với 10 là 4 đồng)
Là bốn đồng chứ không phải bốn xu, cũng không phải bốn hào đâu.
Là con số khổng lồ đấy!!
“Thế cũng không được, cả con phố này ai mà chẳng biết Lý lão nhị tôi chưa từng lợi dụng ai.” Người đàn ông lấy hai trăm trong ví ra, đưa vào tay Lê Chiêu: “Cho cậu này, mấy cậu giúp tôi chuyển lên xe, không cần thối lại đâu.”
“Vậy sao được.”
“Có mỗi mấy đồng, thêm một ít bớt một ít có sao?” Người chú trung niên vỗ túi mình: “Đi, mấy cậu khiêng giúp tôi.”
“Vâng ạ.” Sáu vị khách mời vì được thêm hai mươi đồng mà niềm nở khênh hai trăm cân khoai lang lên, theo sau người đàn ông trung niên, vui vẻ khênh khoai lên chiếc xe van.
“Mấy cậu là ngôi sao hả?” Người đàn ông trung niên để ý sau lưng họ có quay phim, nhìn họ đầy thương hại: “Nghe nói trước khi ngôi sao nổi tiếng sống rất vất vả, các cậu cố lên, đợi sau này nổi tiếng rồi thì sẽ dễ thở hơn một chút.”
Các khách mời gật đầu: “Xin nhận lời chúc tốt lành của chú ạ.”
Ekip chương trình: “…..”
Bọn họ là chương trình truyền hình thực tế nghiêm túc trên đài truyền hình, sao trong mắt mấy người qua đường, bọn họ lại như ekip chương trình độc ác vậy?
Danh tiếng lại bị phá hủy một lần nữa!
Cẩn thận nhận tiền, sáu người đứng ở cửa chợ bán thức ăn, thấy có người mua đồ ăn thừa giá rẻ còn lại của người khác, thậm chí còn có bà lão nhiều tuổi, nhặt lá rau không ai cần dưới mặt đất lên.
Bách thái chúng sinh, hạnh phúc và bi thương luôn đi cùng nhau.
Một bà lão lưng còng nhấc chiếc bao tải lấm lem bẩn, vất vả tìm chai nhựa dưới mặt đất, mấy khách mời nhìn mà không nỡ lòng, mua thịt cho bà, để bà mang về ăn.
Chị bán gia vị vui vẻ nhìn cảnh này, đợi bà mang thịt đi xa rồi, mới nói với họ: “Cậu nhóc à, muốn mua gia vị lẩu không?”
“Hahaha, cái ekip dở người này cũng có lúc biết sợ cơ à?”
Đến khi họ thấy, cánh cửa căn biệt thự xa hoa mở ra, người ra mở cửa mặc áo ngủ, tóc rối bời chính là Lê Chiêu, cả khu bình luận chỉ toàn dấu chấm than!
“!!!!!!!! Nhà Lê Chiêu giàu thế cơ á?”
“!!!!!!!!!!”
“Vừa nhìn đã biết Lê Chiêu không có kinh nghiệm quay chương trình thực tế, không biết chương trình có thói đột kích nửa đêm.”
“Aaaaaaa ekip thật biết chiều lòng hiếu kỳ của khán giả, lại còn zoom kỹ vào biệt thự, đứa nghèo khỉ như em chỉ muốn lao lên ôm chặt bắp đùi.”
Đến khi mọi người phát hiện Lê Chiêu phủ nhận quyền sở hữu căn biệt thự này, còn nói đây là nhà bạn cho mượn, trong lòng mọi người rất phức tạp.
“Khách mời thẳng thắn quá, cơ hội PR tốt như vậy mà không cần.” Bất luận ở trong giới gì, hình tượng cao phú soái đều rất được yêu thích.
“Em chỉ muốn có một người bạn bằng lòng đưa biệt thự cho em ở, tiếc là bạn em cũng nghĩ như vậy.”
Bình luận ầm ầm ĩ ĩ, cơ hồ che kín màn hình, không ít cư dân mạng phải điều chỉnh độ trong suốt của kiểu chữ mới có thể xem tiếp.
Mở đầu chương trình vẫn rất bình thường, mãi cho đến khi Lê Chiêu bỏ ra mười lăm đồng, chen lên chiếc xe chở lợn cũ kỹ, khu bình luận ầm ĩ cả lên.
“Ekip chương trình táng tận lương tâm, vì bớt chút tiền mà ép khách mời ra nông nỗi này à?”
“Xe chở heo hôi thế nào, người bình thường nhất định không tài nào tưởng tượng nổi.”
“Nhìn Lê Chiêu còn có thể vừa nói vừa cười với bác trai, em muốn thu lời chế nhạo Lê Chiêu là tiểu bạch kiểm yếu ớt lại, đây không phải tiểu bạch kiểm, đây là bùn đá trôi.
“Vãi cả hộ lý hậu sản cho lợn mẹ, Lê Chiêu quên mất mình là khách mời cho chương trình chứ không phải thú y à?”
“Đoạn này hậu kỳ từ bỏ cứu vãn, chỉ biết cho một chuỗi dấu chấm lửng.”
“Em chỉ thắc mắc xe của ekip đi theo xe chở lợn có ngửi thấy mùi hương nồng nàn không?”
“Mấy tập trước toàn là bọn họ hành hạ khách mời, cuối cùng cũng có một khách mời dằn vặt được họ, nghiệp quật không chừa một ai hahahahahaha.”
Chương trình phát xen kẽ hình ảnh của các khách mời khác, mọi người bị bộ dạng khách mời đi tới từng nhà dân xin cơm chọc cười thích thú, đột nhiên hình ảnh đảo một cái, trên màn hình đen thui xuất hiện dòng chữ “Nhưng mà….”
Ống kính dần dần hướng lên trên, bốn vó heo vẽ vệt dài dưới mặt đất, nhưng mà người kéo heo là một sát thủ lạnh lùng vô tình, tiếp tục kéo nó bước về phía trước.
Ống kính zoom vào “sát thủ vô tình” này.
Lê Chiêu?!
Màn hình tua lại, bác trai mời Lê Chiêu ăn thịt khô, Lê Chiêu vui vẻ nhận lời, sau đó kéo heo đi về nhà bác trai.
Hậu kỳ phối chữ.
Vì thịt khô, tớ nguyện xuyên sơn đạp thủy, nhốt cậu vào chuồng heo.
“Hahahahahahah!”
Khu bình luận điên rồi!
Ekip cũng điên rồi!!
Bởi vì họ chỉ biết trố mắt ra nhìn lượt xem trên mạng tăng lên, lượt xem trên tivi cũng tăng lên, thậm chí còn vượt qua một chương trình thực tế vốn rất hot.
Cả ekip chương trình “Quy ẩn sơn lâm”: “…………..”
Có phải nhà nào mua người xem nhưng mua nhầm rồi không?Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bé Đình Đình cầm tiền tiết kiệm của mình, đi tới trước sạp bán hàn tình nghĩa của bé Chiêu Chiêu.
Nhưng cậu chỉ thấy một sạp hàng trống không.
Cậu kéo túi quần yếm đựng đồng xu nặng trịch, lấy sữa chua trong balo ra đưa cho bé Chiêu Chiêu: “Tớ tới đón cậu về nhà thôi.”