Hân Hoan

Chương 58 : Bảo vệ cục cưng

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Cục cưng nhà cô đáng yêu như vậy, cô phải bảo vệ cục cưng đáng yêu nhất trần đời!”



Đến khi khán giả thấy Lê Chiêu bế hẳn lợn con vào chuồng thì không kiềm chế được nữa mà bật cười ha hả, cười đến độ bò lăn bò toài ra đất.



“Em xem chương trình này với mẹ, mẹ em hỏi con cái nhà ai đây mà chịu khó thế, còn nói với em sau này phải tìm người yêu như vậy, nói cứ như em trèo cao được ý.”



“Nói thật là trước khi xem em là người qua đường anti Lê Chiêu, nhờ phim chiếu mạng có chút tiếng tăm mà đã đi ôm đùi đồng hồ đeo tay Thương Thời, chả hiểu sao lại không ưa cậu ta. Nhưng nhìn cậu ấy thản nhiên ngồi trên xe chở lợn nói chuyện kiến thức chăn nuôi heo, làm việc nhà, tự nhiên em cảm thấy đây là một người rất thành thật, rất được ưa thích.”



“Lầu trên +1, có thể thấy bác trai rất thích Lê Chiêu, ánh mắt nhìn cậu ấy như nhìn con mình vậy.”



Các cư dân mạng vừa xem chương trình vừa thảo luận, đến khi họ thấy bác gái lặng lẽ gọi Lê Chiêu vào bếp, đang định cho cậu ăn suất “tiêu chuẩn cao” thì bị quay phim bắt gặp, mọi người lại được một tràng cười thích thú.



“Móa ơi, bác gái đáng yêu quá, còn lén lút cho Lê Chiêu ăn thịt khô, em có thể xem đi xem lại cảnh Lê Chiêu cầm bát đần mặt ra nhìn về phía máy quay cả trăm lần.”



“Đừng ngăn cản Lê Chiêu, để ẻm ăn đi, để ẻm ăn đi. Thằng bé vì miếng thịt khô mà quên thân mình bế heo, sự hy sinh cao cả như vậy. Mọi người không ai được ngăn cản ẻm ăn, cứ để ẻm ăn đi aaaaa!”



Khán giả xem hết sức kích động, rất nhiều cư dân mạng tỏ ý nếu không cho Lê Chiêu ăn thịt thì họ muốn chui vào trong tivi tính sổ với ekip.



“Mịa, ông đây đường đường là phận cao tuổi, thế mà xem chương trình thực tế lại đi lo không biết nam khách mời mới có thể ăn thịt không, cái cậu khách mời đáng thương này tên gì vậy, là diễn viên hay là ca sĩ thế?”



Ở nhà Án Đình, Lê Chiêu ngồi trên sofa, lặng lẽ che mặt mình, không thể nào nhìn thẳng cảnh mình hớn ha hớn hở đợi ăn thịt khô.



“Thịt khô ở quê có ngon không?”



“Ngon lắm.” Lê Chiêu trả lời theo phản xạ có điều kiện, buông tay xuống nhìn Án Đình: “Đình Đình à, anh đang chế giễu em chứ gì?”



“Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Án Đình nhét hoa quả trên bàn vào tay cậu: “Anh bảo nhà bếp làm thịt khô cho em.”



“Rõ ràng anh đang cười nhạo em còn gì.” Lê Chiêu hóa bi thương thành ham muốn ăn, cậu nhai hoa quả rôm rốp, tiếp tục khoanh chân xem chương trình.



Rất nhiều chuyện cậu cảm thấy bình thường, nhưng sau khi chế tác hậu kỳ lại trở nên vô cùng hài hước, giống như khi cậu cảm thấy lúc mình đang định ăn bị quay phim bắt gặp hết sức khó xử.



Thế nhưng sau khi lên sóng lại có vẻ buồn cười và đáng thương.



Thời lượng các phân cảnh của sáu khách mời trong chương trình không có nhiều chênh lệch, Lê Chiêu nghĩ mình đảm đương ngoại hình, không ngờ ekip lại biến cậu thành đảm đương pha trò cười.



Án Đình nhìn Lê Chiêu nhảy nhót vui vẻ trên bờ ruộng, lúc thì lại đi xem chiết cành cây ăn quả, khi lại đi đuổi gà ăn rau trong vườn, vui vẻ như một chú husky bị nhốt lâu ngày được thả ra.



“Về vùng quê chơi vui lắm à?” Án Đình chọn một quả trên đĩa để ăn.



“Chơi vui lắm ý.” Lê Chiêu chọn một trái nho vừa to vừa tròn, đưa tới miệng Án Đình: “Há miệng ra.”



Hơi ấm trên đầu ngón tay xuyên qua không khí, chạm lên gương mặt anh.



Còn có vẻ ấm áp.



Anh cúi đầu, ngậm trái nho trong miệng, không nỡ nhai nát nó ra.



“Ở nông thôn chơi vui lắm, chỉ là bây giờ trong thôn ít người, hầu như không thấy bóng người trẻ tuổi.” Lê Chiêu thở dài: “Đợi sau này rảnh em dẫn anh đi chơi.”



“Được.” Tivi lại bắt đầu chiếu cảnh có Lê Chiêu, ánh mắt Án Đình lại quay về tivi.



Các khách mời đang đào đất, giữa các khách mời kêu khổ thấu trời xanh, có Lê Chiêu là làm việc hết sức cần mẫn, thậm chí còn có vẻ phấn khởi, trông vô cùng đặc biệt.



Hậu kỳ phối chữ: “Bạn tưởng bọn tui đang tăng tốc độ sao, không hề nha!”



Các khán giả cũ của “Quy ẩn sơn lâm” mới đầu còn phản đối khách mời mới, thậm chí bật kênh 9 của đài quốc gia cũng chỉ vì thói quen.



Nhưng không xem thì thôi, vừa xem đã bị hành động ngốc nghếch của cậu khách mời mới này chọc cười ha hả, thậm chí còn cảm thấy tập này đặc sắc hơn mấy tập trước.



Hửm, mọi người nhắc tới khách mời Đại Lưu mấy tập trước ấy hả?



Chuyện gì qua rồi thì để nó qua đi, bọn tui thích xem mấy cái hài hước hơn cơ.



“Móa ơi, Tiểu Quỳ Hoa to gạt thật, dám đi chọc gà trống đang hú hí, tui thấy chắc ảnh không biết sức chiến đấu thực sự của gà trống rồi.”



“Tiểu Quỳ Hoa dùng sức mình chứng minh, trong lúc chạy trốn, con người có thể bộc phát sức chiến đấu vô hạn.”



“Hahahaha đoạn trước Lê Chiêu còn như hoàng tử, nhưng thấy gà trống cũng sợ khiếp vía. Bóng lưng bọn họ chật vật chạy trốn sao mà giống thanh xuân nhanh chóng vụt qua trong lúc ta làm biếng.”



“Ủa có mỗi em thấy phục quay phim thôi ạ? Lúc này rồi mà còn vừa có thể ôm máy quay chạy trốn, vừa quay khách mời được?”
“Công ty có cuộc họp khẩn cần anh tham gia.” Án Đình đưa tay nới lỏng cà vạt ra, nói rằng: “Buổi trưa nhà bếp nấu canh bổ cho anh, nếu em rảnh thì mang tới công ty cho anh được không?”



“Oke, không thành vấn đề.” Lê Chiêu đồng ý lập tức: “Nghe nói công ty các anh quản lý nghiêm lắm, em vào công ty anh được không?”



“Không sao, anh làm việc cho tổng giám đốc, để người nhà mang cơm tới chỉ là chuyện nhỏ.” Án Đình dừng lại một chút: “Mà thôi, mấy hôm nữa em lại phải đi tham gia ghi hình, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh bảo tài xế đưa là được rồi.”



“Có gì đâu, dù sao em cũng rảnh mà.” Lê Chiêu vỗ ngực: “Anh yên tâm đi, nhất định em sẽ tới đưa cho anh đúng lúc.”



Không phải chỉ đưa cơm thôi sao?



Cậu đi đưa cơm cho người anh em tốt thì sao chứ?



Nhưng mà anh em mà cũng gọi là người nhà được à?



Cậu len lén nhìn Án Đình, quyết định ngừng xoắn xuýt chuyện này.



Còn chưa tới giữa trưa, Lê Chiêu nhấc hộp giữ ấm nhà bếp chuẩn bị kỹ càng xuất phát.



Cậu may mắn, dọc đường đi không bị kẹt xe, đến khi tới tổng bộ Thương Hoàn thì còn chưa tới mười hai giờ trưa.



Lúc đi qua cánh cổng lớn, anh bảo vệ đẹp trai chỉ nhìn cậu mấy cái chứ không hề ngăn cậu lại.



Bước vào sảnh nguy nga lộng lẫy, Lê Chiêu kiềm chế sự kích động muốn nhìn thêm.



Một hai ba bốn, ưỡn ngực ngẩng đầu.



Đẹp trai, tao nhã, bình tĩnh.



Hôm nay Lê Chiêu không phải Lê Chiêu bình thường, là Lê Chiêu đi đưa cơm cho Đình Đình, giữ thể diện cho Đình Đình.



Đi tới trước quầy, Lê Chiêu tháo khẩu trang trên mặt xuống: “Thật ngại quá, làm phiền một chút, tôi là..”



“Cậu Lê.” Phía sau vang lên tiếng gọi của Tần Tiêu.



“Anh Tần à?” Nhìn Tần Tiêu mặc Âu phục thẳng thớm, Lê Chiêu nở nụ cười tươi rói, có người quen dễ hành sự hơn.



“Cậu Lê tới đưa cơm cho anh Đình à?” Tần Tiêu nhìn hộp cơm giữ ấm loại cực lớn trong tay Lê Chiêu, hoài nghi Lê Chiêu có hiểu lầm với khẩu vị của sếp tổng: “Cậu đi theo tôi, để tôi dẫn cậu đi.”



“Như vậy có ảnh hưởng tới công việc của anh không?” Lê Chiêu do dự một chút: “Nếu ảnh hưởng thì em không lên đâu, anh giúp em mang hộp cơm lên là được rồi.”



“Đương nhiên không rồi.” Tần Tiêu khẽ cười thành tiếng: “Cậu yên tâm đi, công ty có phúc lợi rất tốt với nhân viên cấp cao.”



“Thế làm phiền anh rồi.”



Lê Chiêu nói lời cảm ơn, đi theo Tần Tiêu bước vào một thang máy.



Không hổ là doanh nghiệp gia tộc nổi tiếng quốc gia, ngay cả trong thang máy cũng chú ý trang trí như vậy.



Nhân viên lễ tân từ đầu tới cuối không có cơ hội mở miệng đực người ra nhìn trợ lý Tần dẫn người đi, qua hồi lâu mới nói: “Cô có thấy cậu trai ban nãy giống Chiêu Chiêu nhà cô không?”



“Không giống, không giống một chút nào.” Đồng nghiệp lắc đầu nguầy nguậy, nhưng trong lòng đang gào thét.



Aaaaaaa cục cưng nhà mình ngoan quá, lại còn lễ phép nữa, trông siêuuu đẹp trai luôn.



Lại còn tới đưa cơm cho nhân viên trong công ty, còn quen với trợ lý Tần nữa, sao cục cưng nhà cô lại ưu tú thế cơ chứ.



“Mọi người đang nhắc tới Lê Chiêu à?” Một nữ nhân viên mặc trang phục công sở, trên ngực đeo tấm thẻ trợ lý đi tới: “Mọi người vừa thấy Lê Chiêu à?”



“Không phải đâu, cô ấy nhìn nhầm thôi.” Người đồng nghiệp vội vã phủ nhận: “Không phải Lê Chiêu đâu.”



Cô nhân viên này vừa nhìn đã biết không phải fan cục cưng nhà họ, chẳng lẽ là antifan?



Không được không được, tuyệt đối không thể để cô ta biết chuyện cục cưng nhà mình tới đưa cơm được, nhỡ cô ta lên mạng bôi đen cục cưng thì làm sao bây giờ?



Cục cưng nhà cô đáng yêu như vậy, cô phải bảo vệ cục cưng đáng yêu nhất trần đời!Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 



Bé Chiêu Chiêu: Mấy bạn chăm chỉ đọc sách đáng yêu nhất.



Bé Đình Đình ngồi thẳng người, lấy quyển sách ảnh trong balo ra, nghiêm túc đặt lên bàn: Nhìn tớ đi, nhìn tớ đi, tớ là người đọc sách nghiêm túc nhất lớp!