Hân Hoan

Chương 66 : Ông chủ lớn

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Cô đây là muốn lên chầu trời rồi!!”



Chiếc ô tô từ từ chạy trên đường phố, Lê Chiêu thấy Án Đình chăm chú dõi mắt nhìn chiếc xe đẩy kẹo bông đến độ thất thần, bèn nói với tài xế: “Bác tài à, bác đỗ ở đoạn đường phía trước một lúc.”



Tài xế vội vã tấp xe vào ven đường, Lê Chiêu khẽ nói với Án Đình: “Anh ngồi trong xe đợi em một lúc.”



Lê Chiêu mở cửa xuống xe, nhanh chân chạy về phía sau.



Án Đình nhìn bóng lưng Lê Chiêu di chuyển, cậu chạy qua từng người qua đường một, bóng cậu dần trở nên mơ hồ.



Chẳng bao lâu sau, anh thấy Lê Chiêu cầm đồ trong tay, vội vã chạy về xe.



Khoảnh khắc cửa xe được kéo ra, hơi lạnh được bao bọc trong vị đường ngọt ngào lùa vào trong xe.



“Cho anh này.” Lê Chiêu chia một cây kẹo bông cho Án Đình: “Nếm thử không?”



Cây kẹo bông nhẹ tênh không trọng lượng, cũng hư vô như chính tuổi thơ của anh vậy.



Từ khi còn rất nhỏ anh đã có ký ức rồi. Còn nhớ khi đó ở nhà trẻ, mấy đứa trẻ ngồi lại một chỗ, khoe mình ăn kẹo bông to thật là to, kẹo mềm như mây vậy.



Ngày hôm đó anh ngồi trên bậc thang, nhìn bầu trời lâu thật là lâu, tưởng tượng xem mây trắng có vị gì.



Nếu không nhìn thấy chiếc xe đẩy kẹo bông bên lề đường, có lẽ anh sẽ không nhớ lại ký ức thời thơ ấu này.



Mở túi giữ kẹo bông căng phồng ra, Án Đình khẽ liếm nhẹ một cái.



Không mềm mại như tưởng tượng hồi bé, cũng không mang tới cảm giác như muốn bay lên, thậm chí còn có mùi dầu mỡ.



“Kẹo bông được làm từ đường trắng.” Lê Chiêu dùng xiên trúc tách một miếng kẹo bông ra, đưa đến bên miệng Án Đình: “Của em vị dâu đấy, anh thử xem.”



Lần đầu tiên cậu được ăn kẹo bông là năm mười tuổi. Cô chú đưa cậu tới cô nhi viện lo cậu đi đường sợ hãi, nên cố ý mua kẹo bông cho cậu.



Cậu không biết ăn thế nào, cắn một miếng, đường dính khắp nơi, ngay cả cổ áo cũng dính nhớp nháp. Cậu sợ lắm, sợ cô chú biết sẽ đánh cậu.



Nhưng cô không đánh cậu, ngược lại còn dịu dàng giúp cậu lau sạch mặt, dạy cậu hát, kể chuyện cho cậu nghe.



Lúc đó cậu không hiểu chuyện, khi xuống xe còn nhỏ giọng hỏi cô ấy, liệu cậu có thể gọi cô một tiếng mẹ không.



Cô khóc nức khóc nở, không ngừng gật đầu, cuối cùng ôm cậu vào lòng.



Cái ôm ấm áp lại ngọt ngào.



Sau đó cậu dần hiểu rõ, những giọt nước mắt của cô ấy là những giọt nước mắt thương hại, đau lòng và tấm lòng thiện lương.



“Ngọt lắm.” Kẹo bông không thể coi là ngọt, nhưng trái tim anh như được chìm trong hũ mật.



Đến chính anh cũng không phát hiện mình để ý tới xe đẩy kẹo kia, vậy mà Chiêu Chiêu lại phát hiện ra.



“Chiêu Chiêu à…”



“Dạ?” Khóe miệng Lê Chiêu dính vụn đường, cậu ngẩng đầu lên nhìn Án Đình.



“Không có gì.” Án Đình đưa tay ra, nhẹ nhàng lau vụn đường bên khóe miệng cậu: “Cảm ơn nhé.”



Những tiếc nuối thời ấu thơ, bấy giờ đã được khỏa lấp tròn đầy.



“Kẹo bông thôi mà, có gì đâu mà cảm ơn.” Lê Chiêu cười: “Nếu cứ tính toán như vậy, người nên nói cảm ơn là em mới phải.”



“Vậy chúng ta không nói mấy lời cảm ơn nữa.” Án Đình thu hồi tầm mắt, giấu hết tia sáng bừng lên vào sâu trong đôi mắt.



Anh không cần bất cứ lời cảm ơn nào của em, chỉ cần em mãi mãi ở bên cạnh.



Lê Chiêu vô thức sờ lên khóe miệng, trong lòng cảm thấy là lạ khó nói.



Anh em tốt, anh em tốt, bọn họ là anh em tốt.



Anh em tốt với nhau thân mật một chút.. hình như cũng không sao đâu nhỉ?



Ăn một bữa lẩu cả chủ và khách đều vui vẻ, buổi tối trước khi đi ngủ, Án Đình lại phát mấy phong bao lì xì vào trong nhóm “Cả nhà tương thân tương ái”, năm người vui như Tết vậy.



Thực ra trong wechat của Lê Chiêu vẫn còn một nhóm tên là “Cả nhà thân thân thiết thiết”, trong đó ngoài cậu và ba người kia ra, còn có Lâm Lâm, bạn gái của Trần Hiểu Quân.



May mà cậu không có bạn gái, không thì chắc chị Hà còn muốn lập một nhóm “Cả nhà hài hòa hữu ái” nữa cho coi.



Trò chuyện với mọi người một lúc, Lê Chiêu mơ màng ngủ thiếp đi, hôm sau cậu lại cùng Án Đình chạy bộ ăn sáng, sau đó tới công ty học.


“Gọi là sếp hoặc là Đình tiên sinh đều được.” Đồng nghiệp ấn thang máy, nói bên tai Chu Hà: “Nghe nói trợ lý Tần và thư ký đều gọi sếp là tiên sinh.”



Nhìn ánh sáng trong thang máy, Chu Hà đột nhiên cảm thấy tổng bộ công ty như một bàn cờ không có lời giải, bí ẩn đầy rẫy khắp nơi.



Thang máy lên tầng văn phòng của chủ tịch.



Cô nhìn ánh sáng lạnh lẽo trên hành lang, sàn nhà sáng đến độ có thể soi gương, không tự chủ nín thở, cả cơ thể trở nên căng cứng.



Ở đây cô không cảm nhận được chút sức sống nào, thể như cả tầng không có người sống, yên tĩnh đến đáng sợ.



“Mọi người tới đưa tài liệu à?” Một người phụ nữ với mái tóc được vuốt gọn ra sau, mặc trang phục công sở ra khỏi văn phòng, ánh mắt quét qua người Chu Hà một lượt, nhận lấy hộp tài liệu trong tay: “Cô là đồng nghiệp mới được điều tới từ chi nhánh à?”



Chu Hà liếc nhìn bảng tên trên ngực cô ấy, là người của bộ phận thư ký: “Vâng ạ.”



“Chào mừng cô tới tổng bộ, chúc cô làm việc vui vẻ.” Cô ấy cong môi, nụ cười tiêu chuẩn không chút tì vết.



“Cảm ơn cô.” Chu Hà nói lời cảm ơn, đang định theo đồng nghiệp rời đi thì thấy cuối hành lang có tiếng bước chân vọng ra.



“Thưa anh, lượng tiêu thụ của đồng hồ đeo tay Thương Thời rất tốt, được đánh giá rất cao trên thị trường..”



Chu Hà ngẩng đầu lên, thấy trợ lý Tần đi theo sau một người đàn ông, thái độ hết sức cung kính.



Nhưng đến khi cô thấy rõ gương mặt người đàn ông kia, đầu gối nhũn ra, suýt chút nữa quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo.



“Cô sao vậy?” Đồng nghiệp nhận thấy cô bất thường, đưa tay ra đỡ lưng cô.



“Chân tôi hơi nhũn ra.” Chị Hà không muốn đôi chân mình cứ run lên, nhưng đầu gối không chịu nghe theo lời sai khiến.



Thư ký chau mày, cái cô Chu Hà này sao vậy, trước khi tới tổng bộ được cho điểm năng lực cá nhân tổng hợp rất cao, sao vừa thấy sếp tổng đã phản ứng như vậy?



Khoảnh khắc đẩy cửa ra, Án Đình đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía cuối hành lang.



Cách một hành lang sáng choang, tầm mắt anh và Chu Hà chạm nhau.



Chu Hà lảo đảo, phải chống tường mới có thể đứng vững.



Thế giới này nhất định có vấn đề rồi, cô là ai? Đây là đâu? Cô đang làm gì vậy?



“Thưa anh?” Tần Tiêu thấy Án Đình đột ngột dừng lại, hơn nữa rõ ràng cảm xúc khác lạ, anh nhìn theo ánh mắt sếp mình, chỉ thấy hai nhân viên bộ phận trợ lý và một thư ký.



Chẳng lẽ cô Chu Hà mới tới này có gì không ổn.



Không phải chứ, anh đã điều tra rõ ràng thân phận của Chu Hà một lượt rồi, bối cảnh sạch sẽ, năng lực làm việc ổn, quan trọng là phẩm hạnh tốt vô cùng.



Lớn lên trong cô nhi viện, sau khi đỗ vào trường đại học danh tiếng vẫn luôn trợ giúp cho cô nhi viện nuôi cô lớn khôn, không có điểm nào khả nghi, cũng không quen biết gì sếp mình.



Án Đình đứng trước cửa mấy giây, xoay người đi về phía của Chu Hà.



Chu Hà tốt nghiệp đại học danh giá, từng vất vả chịu khổ, kiên cường dũng cảm, thế mà bấy giờ cũng cảm nhận được cái gọi là ngựa hí, gió gầm, đầu óc ong lên.



Bạn trai Chiêu Chiêu nhà cô sao lại là ông chủ lớn lạnh lùng thần bí?



Một đại gia hộ di dời sao lại trở thành ông chủ lớn?



Có phải cô rơi vào thế giới đảo ngược rồi không?



Nghĩ tới cảnh mình dúi vào tay sếp tổng lì xì tám ngàn tám, Chu Hà cảm thấy mình trâu bò thiệt sự luôn.



Cô đây là muốn lên chầu trời rồi!!



Cộp.



Cộp.



Tiếng bước chân lại gần.



Án Đình dừng trước mặt Chu Hà.



Bầu không khí ngưng đọng, ngột ngạt đến mức không thể thở nổi.Lời tác giả:



Bé Chiêu Chiêu chạy đi thật xa, mua kẹo bông về cho bé Đình Đình: Kẹo ngọt lắm nhé, cho cậu một cái, tớ một cái, có ngọt không?



Bé Đình Đình ngoan ngoãn gật đầu: Ngọt lắm.



Chị Hà: Người quang minh không nói chuyện mờ ám, chị muốn nhảy xuống hồ bơi!