Hân Hoan

Chương 67 : Lộ thân phận

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Bảo cậu đi đối phó với Án Đình, cậu là cái thá gì chứ?”



Thấy sếp tổng đi về phía mình, không chỉ Chu Hà run chân mà đồng nghiệp và thư ký cũng cảm thấy chuyện không ổn, đồng loạt lui về phía sau một bước.



Đầu trợ lý ong lên, hiện ra rất nhiều suy đoán.



Lẽ nào Chu Hà có vấn đề, là gián điệp thương mại?



Không đúng, thân phận của Chu Hà đã được thông qua bài sát hạch, thậm chí nội bộ còn định bồi dưỡng trọng điểm cô ấy, tại sao sếp tổng lại có phản ứng mạnh như vậy?



Ngay lúc đầu óc cô trở nên hỗn loạn rối bời, sếp tổng đã đứng trước mặt cô.



“Chị Hà.”



Chị.. chị Hà?



Đồng nghiệp và thư ký đều là những người từng trải, thế nhưng tiếng gọi chị Hà của sếp tổng vẫn dọa khiến bọn họ không thể kiềm chế được vẻ mặt, tỏ vẻ hết sức kinh ngạc và sợ hãi.



Đồng nghiệp quay đầu nhìn Chu Hà, tâm tình hết sức phức tạp.



Cô đồng nghiệp bình thường đều chạy xe điện đi làm, thế mà lại là người được sếp tổng gọi tiếng chị, chuyện hoang đường như vậy, ngay cả trong phim cũng không có.



Chị có cơ cấu sao không nói ngay từ đầu, có biết cả bộ ngành tốn bao nhiêu công sức để điều tra thân phận của chị không?



Sau tiếng gọi chị Hà của Án Đình, bầu không khí như ngưng đọng.



Chị Hà run rẩy muốn ngồi quỵ xuống đất, nhưng khi tất cả mọi người đưa mắt sang nhìn chị, chị lại có thể bình tĩnh đến lạ.



Đầu óc hỗn loạn bấy giờ chỉ còn lại một suy nghĩ, cô là chị của Chiêu Chiêu, dù là ai cũng không thể ỷ vào địa vị và tiền tài để làm tổn thương em ấy.



Khóe miệng cô mấp máy, không sao cất tiếng gọi Tiểu Án được.



Đúng vậy, ai mà ngờ được, vị boss thần kỳ trong truyền thuyết thế mà lại bên em trai cô?



Tần Tiêu nhận ra sự tình có gì đó không ổn, anh nói với thư ký: “Mọi người quay về làm việc trước đi.”



Thư ký và đồng nghiệp hoàn hồn lại, vội vã rời khỏi nơi này.



Trước tiền lương, mọi sự tò mò hiếu kỳ đều nhỏ bé chẳng đáng nhắc tới.



Đợi đồng nghiệp và thư ký đi rồi, cuối cùng Chu Hà cũng lên tiếng: “Chiêu Chiêu có biết không?”



Án Đình trầm mặc thoáng chốc: “Chị Hà à, chúng ta vào phòng làm việc từ từ nói.”



Bước vào phòng làm việc của sếp tổng, Chu Hà phát hiện ra mình không còn kích động một chút nào nữa, thậm chí bắt đầu nghi ngờ mục đích Án Đình tiếp cận Chiêu Chiêu.



Một nhân vật lớn tầm cỡ như Án Đình, có hạng người gì mà không chiếm được.



Anh ta có thái độ như nào với Chiêu Chiêu?



Phong cách văn phòng của Án Đình giống như con người anh, lạnh lùng và xa cách.



Thứ duy nhất có vẻ lạc lõng trong văn phòng này là chiếc gối dựa trên ghế, chiếc gối hình chibi rất đáng yêu, chị Hà nhìn là nhận ra ngay, đây là chân dung Chiêu Chiêu.



“Chị Hà, mời ngồi.” Án Đình nhận lấy cốc nước từ trong tay Tần Tiêu, đặt tới trước mặt Chu Hà: “Chiêu Chiêu không cho em uống cafe và trà, nên tạm thời phiền chị uống nước ấm vậy.”



“Uống nước ấm tốt cho sức khỏe.” Chu Hà hít sâu một hơi, cố gắng để mình thể hiện thật tự nhiên.



Tần Tiêu nhìn hai người họ một chút, lùi ra khỏi văn phòng, giúp họ đóng cửa lại.



“Thưa sếp, tuy bây giờ đang trong giờ làm việc, nhưng mong cậu thứ lỗi cho tôi lấy thân phận cá nhân nói chuyện không liên quan tới công việc.” Chu Hà nâng cốc nước lên uống một ngụm lớn, xoa dịu sự căng thẳng trong lòng: “Tôi muốn biết rõ, Chiêu Chiêu có biết cậu là sếp tổng của Thương Hoàn hay không?”
“Lái xe kiểu gì bây giờ?” Cậu chàng lái chiếc xe thể thao màu đỏ kia đeo kính râm xuống xe, vỗ vào cửa sổ xe của Lê Chiêu: “Xuống xe đi.”



Lê Chiêu hạ cửa kính nhìn sang, sắc mặt nhất thời sa sầm xuống.



Chính là thằng nhóc lần trước tới nhà sinh sự, nói xấu Đình Đình.



Thấy rõ người ngồi trong xe là ai rồi, Diêu Vũ Quang cũng biến sắc.



Cậu nhớ lại chiếc vali hành lý khổng lồ đủ để nhét cậu vào, cơn đau quằn quại khi bị Lê Chiêu đánh liên hồi, và cả ánh mắt điên cuồng như muốn giết chết cậu của Án Đình.



Đau đầu, đau chân, đau toàn thân.



Trên đường nhiều xe như vậy, sao cậu lại chọc phải Lê Chiêu chứ?



“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.” Diêu Vũ Quang sợ Lê Chiêu không nói lời nào nhảy xuống xe đè cậu ra đất mà đánh, vội vàng lấy ví, móc hết tiền mặt trong đó ra, dúi vào trong tay Lê Chiêu: “Tại tôi không biết lái xe, để tôi bồi thường lại cho. Hay là chúng ta thêm wechat, tôi chuyển khoản qua wechat cho cậu, tiền mặt chắc không đủ đâu.”



Đại Khả lái xe từ đần người, sợ hãi kinh hoàng, chuyển sang ngơ ngơ ngác ngác.



Khoảng khắc va vào chiếc “xế xịn” kia, nội tâm anh trở nên tuyệt vọng, nhưng anh không thể ngờ, chủ xe mới nãy còn hùng hùng hổ hổ, sau khi thấy mặt Lê Chiêu thì thái độ quay ngoắt 180 độ.



Chẳng lẽ đây là fan cuồng, cố ý quẹt vào xe của Lê Chiêu để thu hút sự chú ý?



Hầy, tâm cơ quá!!



Lê Chiêu bấm điện thoại mấy hồi, đưa điện thoại ra ngoài cửa sổ.



“Gì vậy?” Diêu Vũ Quang thấy cái mã này không giống mã QR của wechat.



“Mã nhận tiền.” Lê Chiêu tỉnh bơ: “Anh muốn chuyển khoản cho tôi còn gì? Chuyển đi.”



Diêu Vũ Quang: “………”



Cậu chỉ muốn ôm đùi bạn trai Án Đình thôi mà, không ngờ lại khó như vậy!



Nhưng cậu không dám không chuyển tiền.



Sau khi chuyển khoản đàng hoàng cho đối phương rồi, cửa sổ xe vô tình đóng lại trước mặt cậu, ô tô thải ra một làn khói.



Đây không phải tiểu bạch kiểm, đây rõ ràng là tiểu bạch liên!!



Mắt mũi Án Đình kiểu gì vậy, lại đi coi trọng cái tên này.



Điện thoại đổ chuông, có người gửi tin nhắn cho cậu.



【Tôi có thể hợp tác với cậu, giúp cậu đối phó Án Đình.】



Diêu Vũ Quang trợn trừng mắt.



【Đồ ngu, cút đi!】



Bảo cậu đi đối phó với Án Đình, cậu là cái thá gì chứ?



Chỉ thằng ngu mới đi để mắt tới cậu.Lời tác giả:



Bé Đình Đình ôm bát rau xanh ngồi trước mặt chị Hà: Chiêu Chiêu bảo em ăn ít kẹo, còn nhắc em ăn nhiều rau. Chị có thấy đồ chơi trong nhà em không, toàn là Chiêu Chiêu tặng em đấy!



Chị Hà:?



Bé Đình Đình: Nên chị không thể để Chiêu Chiêu không chơi với em nữa!