Hân Hoan
Chương 71 : Ấm áp
Ngày đăng: 09:48 18/04/20
“Em vẫn lớn lên khỏe mạnh, em cừ lắm.”
“Anh tới đón em về nhà.” Án Đình đảo mắt nhìn nhóm Chu Hà ở trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Lê Chiêu: “Chúng ta đi thôi.”
“Sao anh biết em ở đây?” Lê Chiêu cười hì hì khom lưng xỏ giày, Án Đình đứng ở cửa nhìn cậu: “Chị Hà nói với anh.”
Lê Chiêu đi giày, nói với Trương Tiểu Nguyên ở đầu bên kia: “Anh Tiểu Nguyên à, anh em tốt tới đón em rồi, không cần tới anh đâu.”
“Anh qua nhà tìm cậu.” Trương Tiểu Nguyên vội vàng cúp máy.
“Vội như vậy, chẳng lẽ có chuyện hợp tác quan trọng?” Lê Chiêu xoay người chào tạm biệt các bạn: “Thế em về trước đây, mai mọi người đừng quên qua chỗ em nướng thịt đấy.”
“Được rồi được rồi.” Nhóm Chu Hà gật đầu nhận lời.
Đợi Án Đình và Lê Chiêu đi rồi, Châu Minh hỏi Chu Hà: “Em liên lạc với Tiểu Án khi nào vậy?”
Chu Hà cười gượng không nói.
“Chiêu Chiêu có chuyện rồi!” Chu Lâm Lâm đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn chúc phúc của các bạn, trên màn hình đột nhiên nhảy ra thông báo, cô tiện tay ấn vào xem, gương mặt bị dọa tái nhợt.
“Sao vậy?!”
Mấy người bạn giật mình, sao Chiêu Chiêu vừa đi đã xảy ra vấn đề rồi?
“Chuyện trước kia của Chiêu Chiêu.. bị paparazi đào bới.”
Chuyện trước kia?
Chu Hà run tay nhận lấy điện thoại của Chu Lâm Lâm, nhìn bức ảnh khiến cô cảm thấy xót xa trong lòng.
Đó là bức ảnh mười năm trước Lê Chiêu vừa được phát hiện bị ngược đãi mà phóng viên chụp lại. Tuy rằng đôi mắt đã bị che đi, nhưng cô nhìn qua là có thể nhận ra, đây chính là Lê Chiêu khi còn bé.
Trong bài viết miêu tả trôi chảy những chuyện ngược đãi Lê Chiêu từng gặp, thậm chí còn chụp ảnh căn nhà cũ Lê Chiêu ở trước năm mười tuổi.
【Ông Lê chưa từng đi học không biết đánh con cũng là phạm pháp, sau khi bị tống giam, gia đình nghèo khổ này mất đi người lao động chính, hai đứa con ruột vì cha ngồi tù mà bị bạn học cười nhạo, còn chưa học cấp ba đã phải lên thành phố làm việc.】
【Phóng viên hỏi ông Lê có hối hận về chuyện năm đó không. Người đàn ông già nua mệt mỏi này trầm mặc hồi lâu rồi nói, nếu biết trước sẽ nhiều chuyện như vậy, năm đó không nên nhất thời mềm lòng mà nhặt đứa trẻ kia về…】
“Cái đám súc sinh này, mấy tên súc sinh này, sao có thể đổi trắng thay đen không phân biệt tốt xấu như vậy?!”
Còn chưa đọc xong hết bài viết, Chu Hà đã tức điên người, chửi um lên: “Vì chút fame ảo mà không muốn làm người nữa à? Cái đám khốn kiếp này sao không chết luôn đi!”
Mắng câu đó xong, Chu Hà che miệng nghẹn nào: “Nếu Chiêu Chiêu nhìn thấy bài viết này, thằng bé sẽ đau lòng tới nhường nào chứ, đám người này không có lương tâm, không phải con người.”
Trên mạng đã có không ít người tìm ra tin tức đứa trẻ có bí danh Tiểu Minh được tư pháp giải cứu, các video phỏng vấn thôn dân, trường học, còn có cả những bức ảnh đứa trẻ bị đánh bầm tím khắp người, trên đầu đầy những vết sẹo.
Fan Lê không muốn thừa nhận cậu bé “Tiểu Minh” này chính là cục cưng nhà họ, họ không thể nào tưởng tượng nổi, cục cưng được họ nâng niu trong lòng hồi nhỏ lại gặp chuyện này, nhưng là người đã quá quen với Lê Chiêu, họ nhìn một chút là đoán được đứa trẻ bị censored ở mắt chính là Chiêu Chiêu thu nhỏ.
Trên đời có một vài người thấy người ta thảm là không nhịn được nổi lòng thánh mẫu.
Có người thấy nhà từng ngược đãi Lê Chiêu thảm quá, nên cảm thấy tốt xấu gì đối phương cũng từng cứu Lê Chiêu một mạng, hơn nữa cũng đã chịu trừng phạt, hẳn là Lê Chiêu nên học cách tha thứ và bỏ qua.
Tha thứ?!
Bỏ qua?!
Một đứa trẻ nhỏ xíu, suýt chút nữa bị ngược đãi tới độ mất mạng, mấy kẻ thánh mẫu ngu ngốc này dựa vào đâu mà bảo người ta tha thứ?!
Đó là mạng người, là đứa trẻ mới mười tuổi thôi đấy!
Fan Lê đau lòng đến độ rơi nước mắt, mấy kẻ thánh mẫu này thế mà lại đi thương hại kẻ gây tội ác?
Bọn họ nói Chiêu Chiêu chỉ suýt bị đánh chết, còn kẻ gây tội kia vì đã ngồi tù một năm nên đáng thương?
Các fan Lê bình thường có thể chịu đựng anti fan, tối hôm nay đã phát điên lên, hầu như điều động toàn quân, không những chửi tên paparazi bóc phốt, còn chửi cả những kẻ thánh mẫu hào phóng rộng lượng kia.
Bọn họ không sợ người khác nhìn họ thế nào, nhưng bọn họ không nhịn được cục cưng chịu uất ức như vậy.
Dù trên mạng hay là ở thực tế, phần lớn mọi người tam quan vẫn bình thường. Ngay cả những người qua đường cũng không chịu nổi, cảm thấy fan Lê đang làm rất đúng.
Những fan nhà đối địch với fan Lê, sau khi đọc bài bóc phốt cũng không đành lòng bỏ đá xuống giếng. Tuy rằng họ là fan nhà khác, nhưng họ vẫn là con người.
Nhất là trong video phỏng vấn thôn dân, thôn dân nói Lê Chiêu thường xuyên bị đánh đập, còn bị em trai thả chó rượt cắn, bị cha nuôi đạp từ trên sườn dốc xuống, ngã gãy chân, vv..
“Đến bọn tôi còn không nhìn nổi, thằng bé nó ngoan lắm, mấy người ở đầu thôn đều len lén cho thằng bé đồ ăn.”
“Lão Lê vừa dữ dằn lại vừa không nói lý, mọi người không dám đụng vào ông ta.”
Có người nhớ lại trong “Quy ẩn sơn lâm”, Lê Chiêu từng nói với Trương Khuê, hồi nhỏ cậu từng bị người ta thả chó đuổi, cuối cùng sủa thắng chó. Khi đó Lê Chiêu nói chỉ đùa thôi, khán giả cũng không coi là thật, thậm chí còn bị Lê Chiêu chọc cười.
“Cục cưng Chiêu Chiêu à, cậu đừng buồn lòng, những người anh người chị năm đó quan tâm vẫn ở đây bảo vệ cậu. Tuy rằng mình không góp mặt vào quá khứ của cậu, nhưng nhất định tương lai chúng mình sẽ sánh bước cùng cậu.”
“Cục cưng à, vui lên đi, mọi người là ánh sao soi sáng đường em đi.”
“Hồi trước xem “Quy ẩn sơn lâm” vui bao nhiêu thì bây giờ lại khóc nhiều bấy nhiêu. Mọi người có nhớ cái tập ở thôn Thanh Khê không, Chiêu Chiêu bế hai đứa trẻ, đứa trẻ hỏi Chiêu Chiêu, ba mẹ anh Tết cũng không về à, lúc Chiêu Chiêu nói không về, ánh mắt rõ ràng rất buồn bã! Bởi vì cậu ấy không có ba mẹ, không ai đón Tết cùng.”
“Còn có lúc Hướng Chấn khoe con mình với Chiêu Chiêu nữa, Chiêu Chiêu chăm chú lắng nghe, lúc đó em còn tưởng cậu ấy thích trẻ con, bây giờ nhớ lại, có lẽ cậu ấy đang tưởng tượng, nếu mình có ba mẹ, có lẽ họ cũng đối xử với cậu như cách Hướng Chấn đối xử với con mình.”
“Cả tập đêm nay nữa, Chiêu Chiêu nghiêm túc an ủi chị gái kia, nói nhất định con chị ấy sẽ tìm về. Tui buồn quá, buồn hơn cả thất tình nữa, ba mẹ Chiêu Chiêu ở đâu, liệu có còn tìm Chiêu Chiêu không?”
“Mọi người à, mọi người đừng bình luận như vậy, em sợ Chiêu Chiêu thấy sẽ buồn. Mọi người kể mấy chuyện vui vẻ dưới bình luận weibo Chiêu Chiêu đi.”
“Được rồi.”
Dù là fans hay người qua đường, mọi người đều cố gắng vờ như không có chuyện gì xảy ra, thế giới này rất tốt đẹp dưới bình luận weibo của Lê Chiêu.
Ngay cả một vài fan nhà đối địch cũng len lén chạy đi giám sát xem có fans nhà mình không hiểu chuyện ăn nói lung tung hay không.
Có lẽ chuyện họ có thể làm có hạn, nhưng có thể giúp đứa trẻ từng chịu ngược đãi nhưng vẫn cố gắng lớn lên có thể vui vẻ một chút, như vậy cũng đáng.
Trong thuyền hoa, Lê Chiêu trân trọng đọc từng bình luận, nụ cười hiện lên trên gương mặt.
“Đình Đình à.” Cậu cất điện thoại, nói với Án Đình: “Chúng ta về nhà thôi.”
Án Đình đưa tay ra: “Đưa tay cho anh.”
“Dạ?”
“Anh dắt em, tránh cho em mải đọc điện thoại mà ngã xuống.”
Lê Chiêu: “……….”
Một người lớn như cậu để người ta dắt tay là sao chứ?
Án Đình thẳng thừng nắm lấy tay cậu: “Đi, anh đưa em về.”
Nghĩ tới Đình Đình bình thường không thích ra ngoài, vì muốn an ủi cậu mà ra đây du hồ, Lê Chiêu chỉ có thể ngoan ngoãn để Án Đình dắt tay.
“Đình Đình à.”
“Ừm?”
“Thực ra em không buồn chút nào đâu.”
Án Đình quay đầu nhìn cậu.
“Thế giới này đẹp như vậy, có biết bao người đáng yêu hiền lành như vậy, em thực sự là một người rất may mắn.”
Án Đình không nói lời nào, chỉ nắm chặt lấy tay Lê Chiêu.
Về đến nhà, Lê Chiêu phát hiện trên bàn bày đủ món ăn thơm ngon thỏa mãn khẩu vị của cậu.
Mấy món bình thường bác quản gia không thích cho cậu ăn tối cũng xuất hiện trên bàn. Cả bàn toàn món ăn ngon, Trung Tây kết hợp, có thể xưng là “Mãn Hán toàn tịch”.
“Chiêu Chiêu à, có đói không, ăn gì trước đi.” Bác quản gia dẫn Lê Chiêu ngồi xuống bàn ăn, chỉ thiếu điều tự tay xúc cho cậu.
Các cô trong phòng đứng quanh Lê Chiêu, ngay cả chính chủ Án Đình cũng bị lãng quên.
Lúc Trương Tiểu Nguyên đi tới, thấy Lê Chiêu đang ngồi bên bàn ăn ngon lành, mọi người đứng bên cạnh nói cười hiền hòa.
Rất giống hiện trường ông nội ông ngoại bà nội bà ngoại cưng chiều cháu trai vô điều kiện.
Anh còn chưa kịp mở lời, Án Đình đã lên tiếng trước: “Đợi Lê Chiêu ăn xong đã.”
Trương Tiểu Nguyên gật đầu theo bản năng, anh luôn cảm thấy trước mặt Án Đình, nếu không gật đầu sẽ có chuyện xảy ra.
Ánh mắt Án Đình nhìn Lê Chiêu hết sức dịu dàng, như người cha mẹ bao dung vô hạn với đứa con nghịch ngợm của mình.
Anh nhỏ giọng hỏi Án Đình: “Anh Đình à, có phải Chiêu Chiêu.. vẫn chưa biết chuyện trên mạng không?”
“Em ấy biết rồi.” Án Đình từ sofa đứng dậy, đi tới bên cạnh lau khóe miệng cho Lê Chiêu.
Trương Tiểu Nguyên nhìn Án Đình một chút, lại nhìn Lê Chiêu một chút, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.Lời tác giả:
Bé Đình Đình đang bước vào thời kỳ trẻ trâu: Ai dám làm hại một sợi lông tơ của Chiêu Chiêu, tớ sẽ bẻ gãy cánh người ấy.
Hy vọng tất cả mọi người đều được thế giới đối xử dịu dàng.