Hân Hoan

Chương 72 : Không khổ

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Một tuần được ăn hai cái đùi gà lận!”



Ăn cơm ngon xong, Lê Chiêu ngồi trên sofa, Trương Tiểu Nguyên nhìn cậu, suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.



Đề tài liên quan tới Lê Chiêu vừa lên không được bao lâu, không rõ vì sao lại chìm xuống, phía họ còn chưa kịp ra tay.



Theo logic của các công ty bình thường, nhất định sẽ lấy chuyện này ra PR, cố gắng giành thiện cảm và lòng thương hại của khán giả với Lê Chiêu.



Giải trí Dâu Tây là một công ty có bề dày kinh nghiệm, đương nhiên biết rõ chuyện này sẽ mang tới lợi ích gì. Nhưng phía công ty không làm gì cả, thậm chí còn nói rõ, tôn trọng mọi lựa chọn của Lê Chiêu, công ty sẽ dốc toàn lực sắp xếp ekip giải quyết.



“Đề tài đang hot đã giảm, cậu không cần phải quan tâm mấy chuyện trên mạng.” Bất kỳ lời nào vào thời điểm này cũng yếu ớt vô nghĩa: “Tối nay nghỉ ngơi sớm, mấy hôm nữa sẽ hết hot thôi.”



“Em biết rồi.” Lê Chiêu đưa túi hoa quả lớn cho Trương Tiểu Nguyên: “Vừa ăn vừa nói nhé?”



Trương Tiểu Nguyên: “………..”



Còn có tâm tình khuyên anh ăn uống, xem ra thực sự không bị ảnh hưởng gì.



“Sắp xếp cho em một chương trình trò chuyện.” Lê Chiêu tách hạt bí, “Rất nhiều người quan tâm tới cuộc sống của em, em không thể để họ lo lắng được.”



“Nhưng mà…” Trương Tiểu Nguyên thực sự không muốn Lê Chiêu phải nhớ về những tháng ngày đó.



“Chuyện đã qua rồi, chung quy vẫn phải bước tiếp.” Lê Chiêu bỏ hạt bí đã được tách vỏ cẩn thận vào tay Án Đình: “Chỉ khi buông quá khứ xuống mới có thể đối mặt với tương lai.”



Trương Tiểu Nguyên sững sờ, đột nhiên nhoẻn cười.



Đúng vậy, đứa trẻ kiên cường năm đó đã lớn lên, bây giờ cậu ấy còn mạnh mẽ hơn cả trước đây.



“Được rồi.”



Bàn bạc chuyện tiết mục xong, Lê Chiêu tiễn Trương Tiểu Nguyên đi, quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Án Đình.



Hạt bí trước mặt Án Đình đã xếp thành một chồng núi nhỏ, tất cả chỗ này đều là Lê Chiêu vừa trò chuyện với Trương Tiểu Nguyên vừa bóc.



“Ăn đi.” Lê Chiêu lấy điện thoại ra, “Anh không biết bóc hạt bí hoàn chỉnh khó đến nhường nào đâu.”



Án Đình muốn nói, vậy lần sau chúng ta mua loại đã bóc vỏ.



Nhưng thấy ngón chân Lê Chiêu lộ ra bên ngoài, anh nuốt ngược lời trở lại, đắp chăn lên người cậu.



“Ăn hạt bí sẽ vui hơn một chút.” Lê Chiêu dựa vào người Án Đình, “Tâm tình không vui là chóng già đấy.”



Án Đình không nói lời nào.



“Vẫn không vui à?” Lê Chiêu đặt điện thoại xuống, khẽ cười thành tiếng, “Chuyện đã qua rồi, em đã quên từ lâu rồi, sao anh vẫn còn đau đáu thế.”



“Mười năm trước, anh mười tám tuổi.” Án Đình day hai bên Thái Dương, “Đáng lý có thể giúp em.”



“Anh nói gì ngốc vậy, lúc đó chúng ta còn chưa quen nhau, anh cũng không biết có một người như em, giúp thế nào chứ?” Lê Chiêu vỗ bụng: “Chỗ em lại không có túi thần kỳ của Doraemon, để lấy cánh cửa thần kỳ ra.”



Án Đình đưa tay xoa đầu Lê Chiêu, như dỗ một đứa trẻ ba tuổi: “Thế anh cho em một cái yếm đựng đầy.”




“Muốn làm bạn bè cũng cần cái duyên.” Tống Dụ mỉm cười với ống kính.



Ầy, còn khướt hắn mới đi làm bạn với tên đần thích tự tìm đường chết.



Sau khi thân thế của Lê Chiêu bị lộ, sự tình phát triển sau đó giúp rất nhiều người trông thấy một mặt đầy tình người.



Có tài khoản weibo chính thức khích lệ đây là điểm sáng của tình người, cũng có người khen bộ ngành địa phương mười năm trước đã làm rất tốt, dù rằng không ít người cảm thấy tò mò với cuộc sống hồi nhỏ của Lê Chiêu, nhưng vì không muốn bóc trần vết sẹo của Lê Chiêu mà hầu như không ai nhắc tới chuyện này.



Cho nên khi Lê Chiêu làm khách mời tâm sự trực tiếp của kênh giải trí Ớt Xanh, được rất nhiều cư dân mạng cảm thấy quan tâm, khiến kênh giải trí Ớt Xanh bị nghẽn mạng nhiều lần.



Sau khi trò chuyện khách sáo xong, nội dung cuộc nói chuyện dần trở nên nghiêm túc.



“Dạo này trên mạng có rất nhiều tin tức liên quan tới cậu, các cư dân mạng đều rất lo lắng cho cậu, cậu có gì muốn nói với các cư dân mạng không?”



Lê Chiêu đứng dậy, cúi người thật sâu trước ống kính máy quay: “Cảm ơn mọi người, đứa trẻ năm đó mọi người bảo vệ đã lớn rồi, mọi người không cần phải lo cho cậu ấy nữa, cậu ấy đã sống rất tốt.”



Năm nay Kỳ Kỳ đã ngoài ba mươi, có nhà riêng, có công việc ổn định và một bé mèo mũm mĩm, cô vốn không có hứng thú theo đuổi thần tượng, nhưng sau khi biết Lê Chiêu là đứa trẻ năm đó khiến cô đau lòng không ngớt, đã không khỏi chú ý tới từng hành động của cậu ấy.



Biết tin Lê Chiêu sẽ tham gia chương trình tâm sự trực tiếp, cô tan làm lập tức mở điện thoại, vào kênh livestream.



Con mèo mập nằm bò trên đùi cô, như một ông tướng lười biếng.



Đến khi cô thấy Lê Chiêu đứng lên cúi đầu, vừa muốn cười lại vừa muốn rơi nước mắt.



Đã mười năm trôi qua rồi.



Em ấy sống rất tốt, trên người không còn vết bầm tím, trên đầu là mái tóc bồng bềnh, không có vết thương nào.



Tốt quá.



MC hỏi: “Mấy năm qua có khổ không?”



Lê Chiêu lắc đầu: “Không khổ gì ạ, mười năm qua em sống rất vui vẻ. Nhất là một năm trở lại đây, em thường xuyên cảm thấy mình là một người hết sức may mắn.”



“Sao lại nói như vậy?” MC hơi ngạc nhiên, những lúc như vậy, đáng lý khách mời phải cố gắng thổi phồng những vất vả, khó khăn mình từng gặp, mới có thể khiến khán giả nảy sinh sự đồng cảm.



Trong thư phòng yên tĩnh, Án Đình ngồi trên ghế, nhìn Lê Chiêu trên màn ảnh.



Chỉ ở nơi Lê Chiêu không thấy, anh mới dám tùy ý nhìn cậu không chút kiêng dè.



“Mười năm trước, cô ngồi xe cùng em rất tốt, dọc đường liên tục an ủi em, để em không phải sợ hãi, còn kể chuyện chú sâu nhỏ cho em nữa.” Lê Chiêu nhớ lại chuyện mười năm trước, nụ cười trên mặt không tắt, “Cô ấy kể em nghe con diệc có cái chân rất dài, con vẹt toco có cái mỏ rất to.”



Viền mắt MC ưng ửng đỏ, cô không cắt ngang lời Lê Chiêu.



“Mọi người đừng cảm thấy em sống khổ cực, thực ra trong cô nhi viện rất tốt, mỗi quý đều có quần áo mới, còn có rất nhiều tình nguyện viên chơi cùng bọn em.” Lê Chiêu cười híp mắt giơ hai ngón tay ra: “Hơn nữa mỗi tuần được ăn hai cái đùi gà lận, thức ăn ngon lắm ý.”Lời tác giả:



Bé Đình Đình: Huhuhu, Chiêu Chiêu nhà tớ thảm quá.



Bé Chiêu Chiêu: Không thảm một chút nào, một tuần tớ được ăn hai cái đùi gà lận.