Hân Hoan

Chương 80 : Quá khứ

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Người bắt nạt em là ai?”



“Từ… Án Đình?”



Lê Chiêu đột nhiên bật cười thành tiếng, cậu nhìn tay nhà giàu say khướt, đến đứng còn không vững: “Anh ấy bảo vệ tôi bao lâu không quan trọng, chí ít hôm nay anh ấy vẫn có thể bảo vệ tôi.”



Tay nhà giàu châm chọc: “Con hàng dựa vào mặt để leo lên còn không biết xấu hổ.”



“Biết tôi có người bảo vệ rồi, người này anh còn không dây vào nổi, anh còn dám xỉ vả trước mặt tôi nữa?!” Lê Chiêu đẩy tay nhà giàu đang cố gắng tiến lên lôi kéo: “Đầu óc có vấn đề à?”



Cô gái vốn đang sợ hãi nghe Lê Chiêu nói vậy, suýt chút nữa không nhịn được cười, bộ dạng vừa khóc vừa cười trông rất hài hước.



“Ả tiện nhân còn dám cười tao..” Rượu vào gan to lên, tay nhà giàu kia tỉnh táo thì không dám trêu chọc người bên cạnh Từ Án Đình, nhưng cồn tiếp thêm dũng khí: “Mày được đằng chân lên đằng đầu à?”



Miệng hùng hùng hổ hổ, tay nhà giàu nổi đóa, nhấc chân lên đạp về Lê Chiêu che chắn trước mặt cô gái kia.



“Này, làm gì thế?!” Đại Khả thấy vậy lao tới, nhưng Lê Chiêu nhanh hơn anh một bước, đạp vào bụng tay nhà giàu, tay nhà giàu như con chuột núi bị dội nước, ngã bộp xuống mặt đất.



“Auuuu.” Tay nhà giàu kêu lên đầy thảm thiết.



Lê Chiêu không những không thu tay về, dù sao đạp một cái là đắc tội, đánh một trận cũng là đắc tội, không bằng đánh xong rồi tính sau.



“Quân thủ động khẩu không động thủ, bình thường tôi không thích đánh nhau với người ta.” Lê Chiêu đè tay nhà giàu xuống đất mà đánh một trận, đánh đến mức hắn kêu cha gọi mẹ, “Nhưng tôi không ưa mấy kẻ cặn bã đùa giỡn con gái nhà người ta!”



Cửa thang máy còn chưa mở, Diêu Vũ Quang đã nghe thấy bên ngoài vọng tới tiếng kêu la thảm thiết, cậu chau mày nghĩ, mấy tên hồ bằng cẩu hữu kia lại đang bắt nạt người ta à?



Nghĩ tới đây cậu cảm thấy hơi vô vị, định bụng lát nữa chào hỏi họ rồi đi.



Cửa thang máy từ từ mở ra, Diêu Vũ Quang liếc mắt thấy Cẩu Thịnh nằm dưới đất rên ư ử, người đè Cẩu Thịnh xuống dưới đất mà đánh đưa lưng về phía cậu, cậu không thấy rõ dung mạo người kia.



Nhưng cảnh này trùng khít với ký ức khủng bố trong lòng cậu.



Nếu vào mùa đông, chắc trên đầu hắn ta bị trùm một cái áo khoác, như vậy đánh thuận tay hơn.



“Anh Diêu, anh Diêu à!” Thấy Diêu Vũ Quang, Cẩu Thịnh bị đánh đến độ rơi nước mắt đàn ông vội vã gào thét, “Mau tới giúp em đi!”



Người đang đánh Cẩu Thịnh quay đầu lại, nhìn về phía Diêu Vũ Quang!!



Diêu Vũ Quang nhũn chân, xoay người ấn thang máy!



Cậu muốn rời khỏi nơi này!



Ngay bây giờ!



Ngay lập tức!



“Anh Diêu à!!”



Đừng gọi ông nữa, ông đây muốn thoát thân!!



Diêu Vũ Quang điên cuồng bấm thang máy, nhưng thang máy mãi chưa tới, mà cậu thì sắp tuyệt vọng tới nơi rồi.



“Diêu Vũ Quang?” Cơn tức trong lòng Lê Chiêu vơi đi hơn nửa, cậu đứng dậy chỉnh trang lại áo quần, “Cậu đi cùng cậu ta à?”



“Không đâu không đâu, tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Diêu Vũ Quang vội vàng lắc đầu, “Chỉ đi ngang qua thật đấy.”



“Cẩu Thịnh cứ tưởng mình được cứu: “?????”



Dù có là bạn nhậu thôi thì cũng đừng vô tình tới mức ấy chứ?



Nhưng lúc này, Diêu Vũ Quang đã không màng tới tình bạn mỏng manh giữa cậu và Cẩu Thịnh, cậu đứng sát vào mép tường, thang máy đợi hồi lâu cuối cùng cũng tới, nhưng dưới ánh nhìn đau đáu của Lê Chiêu, cậu không có dũng khí đi vào thang máy.



“Tôi còn nhớ, cậu là bạn của cậu ta mà?” Lê Chiêu đi tới trước mặt Diêu Vũ Quang, Cẩu Thịnh bị đánh khóc thút thít muốn lén lút trốn đi, lại bị Đại Khả ngăn cản lại.



“Bạn? Bạn nào cơ?” Diêu Vũ Quang lắc đầu đến độ sắp thấy bóng: “Tôi chỉ ăn mấy bữa cơm, uống hai bữa rượu với cậu ta mà thôi, bạn bè gì chứ.”



“Diêu Vũ Quang, ông có còn khí phách hay không thế, mỗi cái tên trai bao mà cũng phải sợ à?!” Cẩu Thịnh nổi trận lôi đình vì thái độ của Diêu Vũ Quang.



Diêu Vũ Quang không hé răng.



Một người cùng phòng bao với Cẩu Thịnh thấy mãi mà hắn chưa về, bèn kéo cửa ra ngoài xem, lập tức sửng sốt bởi tình huống bên ngoài hành lang.




Lưu Phân nhìn bóng lưng Lê Chiêu vội vã trở về, hàng mày liễu hơi chau lại, cô mở điện thoại ra lên mạng nhìn một chút, không thấy bài bóc phốt nào về Lê Chiêu.



Nhưng trong weibo chính thức của “Dáng hình không trung” có đăng vài bức ảnh Lê Chiêu làm bài tập trong đoàn phim, khiến không ít cư dân mạng cảm thấy danh học bá không phải từ trên trời rơi xuống.



Cô nhìn lướt qua bình luận, các cư dân mạng đều đánh giá tốt về Lê Chiêu, có thể thấy Lê Chiêu rất được lòng người qua đường.



Không phải vấn đề về sự nghiệp, vậy chắc là về cuộc sống riêng tư?



Lưu Phân nâng ly rượu lên, nói mấy câu thu hút sự chú ý về mình, để mọi người quên chuyện Lê Chiêu ra về sớm đi.



Cậu em trai đáng yêu như vậy, có bán chút tình người cũng không sai.



Vào trong xe, Lê Chiêu lấy điện thoại ra, bấm số của Án Đình.



Trong phòng làm việc, Án Đình đang thảo luận với hai quản lý cấp cao về sản phẩm mới mùa sau, thấy Lê Chiêu gọi tới, anh nhấc tay, bấm vào nút nghe máy.



“Đình Đình à, anh ở đâu?”



“Anh đang họp ở công ty.” Án Đình ra hiệu cho hai quản lý im lặng trong thoáng chốc, anh cầm điện thoại đi ra ngoài: “Giọng em lạ quá, sao vậy?”



“Ở khách sạn gặp một tay nhà giàu đùa giỡn con gái, nên lo chuyện bao đồng một chút.” Lê Chiêu nhìn xe cộ qua lại bên ngoài, “Đối phương mắng em là đào kép, em không nhịn được mà đánh một trận.”



“Ai?”



“Gì ạ?”



“Người bắt nạt em là ai?”



“Một tay rich kid gọi là thiếu gia Cẩu. Nhưng không sao, em cũng không chịu thiệt, đã đánh lại rồi.”



“Không chịu thiệt là tốt rồi.” Án Đình nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Kết thúc liên hoan về nghỉ ngơi sớm, chắc tối nay anh sẽ về muộn.”



“Vâng.” Lê Chiêu cúp máy, nói với Đại Khả đang lái xe: “Đại Khả, tới tổng bộ Thương Hoàn.”



Cúp máy rồi, Án Đình sắp xếp người đi điều tra xem “thiếu gia Cẩu” mà Lê Chiêu nói là ai.



Cậu nhóc anh không nỡ nặng lời dù chỉ một câu lại bị người ta mắng là đào kép?!



Quản lý cao cấp thấy lúc trở về mặt mũi sếp không được dễ nhìn cho lắm, bèn trao đổi ánh mắt với nhau.



Không biết vì sao dạo này sếp đột nhiên quan tâm tới công ty, tính tình cũng thay đổi nhiều, trong vòng bạn bè thường xuyên xuất hiện một “cậu nhóc” nào đó, chẳng lẽ… có tình cảm chân thành với “cậu nhóc” này?



Bị suy đoán này dọa sợ, hai người đồng loạt thu hồi ánh nhìn.



Hóa ra không chỉ là vui đùa một chút, mà thật lòng sao?



Lúc Lê Chiêu bước vào cửa của tòa nhà tổng bộ Thương Hoàn, cô gái phụ trách lễ tân chính là cô gái lần trước từng bảo vệ cậu.



“Chào buổi tối.” Cậu hỏi thăm cô gái, quan sát vẻ mặt của cô: “Án Đình bảo em tới phòng làm việc tìm anh ấy.”



Cô lễ tân mở to mắt nhìn, sửng sốt vài giây mới nói: “Vâng vâng!”



Bạn tốt của cục cưng, thế mà lại là sếp tổng ư?!



Chẳng trách lần đầu tiên tới đây, trợ lý Tần dẫn cục cưng lên tầng, bỏ qua trình tự tới thăm của khách thông thường.



“Cảm ơn.” Lê Chiêu nói lời cảm ơn, “Em tự đi được rồi.”



“Không cần khách sáo, nhưng thang máy chuyên dụng cho quản lý cấp cao cần quẹt thẻ..”



“Không sao đâu.” Lê Chiêu lấy khẩu trang xuống, mỉm cười với cô lễ tân gọi mình là “Chiêu Chiêu”, đi thang máy thường cũng vậy, nếu lần nào cũng làm phiền trợ lý Tần và mấy người ở thư ký em cũng ngại.”



Hóa ra thang máy mà mỗi lần tới đây cậu đi đều là thang máy chuyên dụng cho quản lý, chẳng trách lần nào cũng không có nhân viên khác sử dụng.Lời tác giả:



Bé Đình Đình nói với cậu rich kid sắp bị “tự hủy”: Cậu chỉ bị Chiêu Chiêu đánh một trận, vậy mà Chiêu Chiêu bị cậu mắng là đào kép.



Rich kid: Thế nên?



Bé Đình Đình: Tớ phải trút giận giúp Chiêu Chiêu.