Hân Hoan

Chương 84 : Kiếm tiền?

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Cậu không tài nào hiểu nổi thế giới của mấy người giàu có.”



Từ Bắc?



Ánh mắt Án Đình dừng trên cái tên này thêm mấy giây.



Tần Tiêu giới thiệu thân phận của sáu nghệ sĩ, lúc giới thiệu tới Từ Bắc, không nói thẳng tên hắn ta, “Tôi điều tra nghệ sĩ này, đây là một nghệ sĩ thuộc Cà Tím, trước đây từng có quan hệ mập mờ với Trần Hàng, nhưng kể từ khi mời cha con Trần Hàng uống trà, Trần Hàng cũng xa lánh hắn ta nhiều. Người này nhiều lần mua bài viết nâng mình lên, dìm Lê Chiêu xuống, bởi vì năng lực không đủ, nên lần nào cũng bị cậu Lê chặn danh tiếng, dù sao hắn ta cũng bị vả mặt nhiều lần rồi.”



Án Đình đưa danh sách cho Tần Tiêu: “Cậu đi xử lý đi.”



“Vâng thưa sếp.” Tần Tiêu thu hồi danh sách lại, không cho Án Đình nhìn thấy chữ “Từ” này.



Một ngày trước khi gia nhập đoàn phim “Bảy người bạn trai”, một nghệ sĩ nam trong giải trí Dâu Tây bị viêm ruột thừa cấp tính. Nhưng nghệ sĩ này phải tới một chương trình thực tế nọ làm khách mời, không muốn nhường tài nguyên này cho người khác, mà lại không thể tới trường quay.



Cuối cùng người đại diện của anh bàn bạc với La Vinh, mời Lê Chiêu thay thế giúp nghệ sĩ nam này.



Tìm Lê Chiêu để giúp đỡ là an toàn nhất, gà cùng một nhà, mà Lê Chiêu lại sắp gia nhập đoàn phim, hoàn toàn không cần phải lo Lê Chiêu sẽ giành mất tài nguyên này.



Quan trọng nhất là, mặc dù Lê Chiêu chỉ làm khách mời cứu chương trình “Quy ẩn sơn lâm”, trong vài tập, nhưng tính giải trí được thể hiện vô cùng xuất sắc, không ít chế tác chương trình thực tế gửi lời mời tới Lê Chiêu, nhưng tiếc là Lê Chiêu từ chối tất cả.



Nếu đưa Lê Chiêu tham gia chương trình này, nhất định phía ekip không có ý kiến gì, chỉ là không biết liệu Lê Chiêu có đồng ý hay không.



Lê Chiêu nhận lời, bởi vì cậu ở nhà không có việc gì để làm, Án Đình đã gọi điện thoại cho cậu, nói là phải muộn mới về nhà.



Án Đình không ở nhà, không bằng cậu đi quay chương trình tới tối, kiếm chút tiền.



Chương trình này được quay trong phòng giải trí ở đài truyền hình thành phố, mỗi quý đều có khách mời cố định, tỉ lệ người xem và danh tiếng đều không tệ lắm.



Lúc Lê Chiêu tới không sớm cũng không quá muộn, nhân viên trong đoàn phim đón tiếp cậu, còn đưa kịch bản cho cậu xem.



Xem xong kịch bản, nhân viên đưa Lê Chiêu đi gặp các khách mời khác.



Trong phòng nghỉ của khách mời, các khách mời đang ngồi tán gẫu với nhau, MC bắt chuyện chào hỏi họ, mỉm cười giải thích: “Chào mọi người, bởi vì thầy Vương bị viêm ruột thừa cấp tính, cho nên tập này sắp xếp một khách mời tạm thời, mọi người đoán xem nghệ sĩ này là ai?”



Các khách mời quan tâm hỏi han tình trạng sức khỏe của thầy Vương một chút, sau đó bắt đầu đoán thân phận của khách mời mới này.



“Thầy Vương là đàn ông, nên khách mời tạm thời lần này nhất định cũng là đàn ông.”



“Lão Vương là soái ca, nên khách mời tạm thời lần này nhất định rất đẹp trai.”



“Từ Bắc, cậu nghĩ sao?” Một nghệ sĩ trong đó thấy Từ Bắc đang đực người ra, máy vẫn đang quay, bèn lên tiếng nhắc nhở cậu ta.



“Cái này.. em cũng không đoán được.” Trong lòng Từ Bắc loáng thoáng cảm thấy kỳ lạ, khi không có ống kính máy quay, quan hệ của hắn với anh ta cũng không được tốt cho lắm, sao tự nhiên lại chủ động giúp hắn trước ống kính máy quay chứ?



Người nhắc nhở Từ Bắc là Sầm Hán, “niên quá nhi lập”, xuất thân diễn viên hài, gia đình hòa thuận, tính cách hiền lành, cùng một công ty với Tống Dụ.



(Niên quá nhi lập: Đã qua tuổi gây dựng sự nghiệp, ba mươi trở lên)



Sầm Hán có giao tình với Tống Dụ, trước kia anh ta từng nhận ân huệ của cha Tống Dụ, cho nên hết mực săn sóc người em Tống Dụ này.



Có người anh nào lại đi thích kẻ đi bắt nạt em trai mình không?



Từ Bắc ở “Yêu nhau” không thu hút được nhiều fan, bèn nghĩ cách tham gia chương trình thực tế trong nhà này, mặc dù Sầm Hán chưa bao giờ cố ý nhằm vào hắn trong chương trình, nhưng khi không có ống kính máy quay, Sầm Hán tỏ thái độ rất lạnh nhạt, dường như tất cả mọi người đều nhìn ra được Sầm Hán không thích hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất khó xử trong chương trình.



“Xem ra tất cả mọi người đều không đoán được.” MC cười, “Nào, chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh khách mời tạm thời kỳ này.”



Mọi người cùng vỗ tay nhìn về phía cánh cửa, lúc cửa phòng mở ra, khoảnh khắc khách mời bước vào, nụ cười trên gương mặt Từ Bắc gần như hóa đá, sao lại là Lê Chiêu?



“Chào mừng Chiêu Chiêu.”



Mấy anh quay phim trong phòng cùng nhau hành động, bắt lấy từng biểu cảm trên gương mặt các khách mời.



“Cảm ơn mọi người.” Lê Chiêu vào nhà, cúi đầu chào hỏi các khách mời.



“Chào mừng chào mừng.” Sầm Hán đứng dậy mời Lê Chiêu ngồi xuống bên cạnh mình, nói với Lê Chiêu: “Nhìn cậu làm anh nhớ tới một người.”



“Ai ạ?” Lê Chiêu có chút ngượng ngùng.



“Anh mười mấy năm trước.” Sầm Hán cảm thán, “Năm đó anh cũng đẹp trai như cậu đấy.”


Quay về phòng nghỉ, Lê Chiêu và các khách mời đã ghi hình xong vội vàng trở về nhà.



Trời mỗi lúc một tối đen, Lê Chiêu về nhà, phát hiện Án Đình ở công ty vẫn chưa trở về. Bác quản gia đã chuẩn bị xong bữa ăn đêm cho cậu, thấy Lê Chiêu không vội ăn, cảm thấy hết sức ngạc nhiên: “Cậu Lê, do đồ ăn không hợp khẩu vị, hay là do trong người không được thoải mái?”



Lê Chiêu lắc đầu, cậu hỏi quản gia: “Bác quản gia à, nhà Đình Đình có người thân nào tên Từ Bắc không?”



“Từ Bắc?” Nụ cười trên môi quản gia trở nên kỳ lạ, thậm chí còn có phần khinh miệt, “Mấy người nhà họ Từ kia không tính là người thân thích, nếu có ai nói mấy lời linh tinh với cậu, cậu đừng để trong lòng.”



Lê Chiêu ngây thơ gật đầu.



“Nhưng cái cậu Từ Bắc này đúng là một hậu bối bên nhà họ Từ kia.” Quản gia nói, “Nhưng cậu nhà chưa từng qua lại với những người kia, cũng không thích những người khác nhắc tới nhà họ Từ trước mặt cậu ấy.”



“Vâng, thế sau này cháu không đề cập trước mặt anh ấy.” Lê Chiêu thầm nghĩ, chẳng trách Đình Đình không muốn qua lại với người nhà họ Từ, đến chính cậu cũng cảm thấy nhà họ Từ thật mắc ói.



Làm người thân thích mà cứ dán mắt vào công ty của người ta, chỉ muốn thế chỗ vào đó, quá buồn nôn.



Lê Chiêu gọi điện thoại cho Trương Tiểu Nguyên, kể hết chuyện xảy ra trong chương trình tối nay cho Trương Tiểu Nguyên.



“Làm tốt lắm, để đối phó với cái đám tiểu nhân này, phải dùng thủ đoạn tiểu nhân.” Trương Tiểu Nguyên hết sức hả hê, “Phía phòng làm việc bọn anh đã điều tra rõ ràng rồi, chính Từ Bắc bỏ tiền mua blogger bôi đen cậu, cái người này xấu như con tinh tinh đã đành, còn không biết ngại mà bôi đen cậu, không biết ai cho cậu ta cái dũng khí đấy.”



“Nhanh như vậy đã điều tra xong rồi ạ?” Hồi tối lúc Từ Bắc nhắc tới cậu với Tần Tiêu, cậu đã nghi ngờ Từ Bắc có liên quan tới chuyện bóc phốt này rồi, không ngờ quả nhiên là như vậy.



“Phía Tào Gia nhận được tin tức, liền thông báo cho phía phòng làm việc.” Trương Tiểu Nguyên cũng không biết cấp trên dùng cách nào để tra ra được những thông tin này, thế nhưng cấp trên nguyện ý bỏ sức ra lấy lại công đạo cho Lê Chiêu là một chuyện tốt.



“Được rồi, đừng để mấy chuyện này làm ảnh hưởng tới tâm tình nữa.” Trương Tiểu Nguyên đổi chủ đề: “Mấy hôm nữa là phải điền đơn đăng ký nguyện vọng rồi, cậu có nguyện vọng vào trường nào không?”



“Đại học Thủy Mộc và đại học thành phố đều rất tốt.” Lê Chiêu ngẩn người, dường như cậu chưa từng nghiêm túc nghĩ tới việc này, bây giờ cậu là diễn viên, chọn chuyên ngành nào thì thích hợp.



“Đại học thành phố có khoa liên quan tới điện ảnh, phía đại học Thủy Mộc năm ngoái cũng mở khoa liên quan tới chuyên ngành diễn nghệ, đều rất hợp với cậu.” Trương Tiểu Nguyên cảm thấy hơi bối rối, năm đó anh thi đại học xong, chỉ lo không biết với điểm số của mình thì có thể đi đâu, còn Chiêu Chiêu thì lại nghĩ xem đại học nào là tốt nhất.



Sự khác biệt giữa người với người lớn lao đến mức bạn chẳng có sức đâu để mà đi ghen tị.



Án Đình về rất muộn, lúc anh về Lê Chiêu đắp chiếc chăn mỏng, ngủ thiếp đi trên sofa.



Anh đi tới bên cạnh sofa, nhìn gương mặt say giấc nồng của Lê Chiêu, xoay người là có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoảng hương trên người cậu.



Cậu ngủ say, không hay biết gì.



Án Đình muốn chạm vào gương mặt cậu, đôi môi, và cả mái tóc mềm mại của cậu.



Hơi thở ấm áp phả lên gương mặt anh, anh muốn.. hôn cậu ấy.



“Đình Đình à?” Lê Chiêu mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn gương mặt gần kề của Án Đình: “Anh đang nhìn gì vậy?”



Án Đình nhìn chòng chọc cậu mấy giây, từ từ đứng thẳng người dậy, cất giọng bình tĩnh: “Nhìn xem trên mặt em có cái nốt ruồi nào không.”



“Trên mặt em không có đâu.” Lê Chiêu cởi khuy áo cao nhất, chỉ vào bên cạnh cổ: “Ở đây có một nốt này.”



Nhìn cần cổ trắng mịn thon dài kia, Án Đình vội vã kéo cổ áo cậu lên, “Cởi khuy áo làm gì, cài lại đi!”



“Anh muốn nhìn xem em có nốt ruồi hay không còn gì?” Lê Chiêu ngáp một cái, “Có phải công ty nhiều việc lắm không, sao muộn vậy anh mới về?”



“Ừm, anh phải cố gắng kiếm tiền.” Án Đình nhìn Lê Chiêu.



Lê Chiêu: “…………”



Đình Đình còn chưa đủ tiền hay sao?



Cậu không tài nào hiểu nổi thế giới của mấy người giàu có.Lời tác giả:



Dạo này lúc bé Đình Đình tới nhà trẻ đi học rất chăm chỉ.



Có bạn hỏi: Sao cậu phải chăm chỉ như vậy, bọn mình vẫn là trẻ con mà.



Bé Đình Đình: Tớ muốn cầm phiếu bé ngoan, đổi lấy kẹo thưởng.



Bạn: Có thể cho tớ một cái kẹo không?



Bé Đình Đình lắc đầu: Không, tớ cho Chiêu Chiêu ăn hết.