Hân Hoan

Chương 85 : Nguyện vọng

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Đình Đình bù đắp từng chút, từng chút một.”



Đã khuya rồi, Lê Chiêu không cho Án Đình ăn đêm, cậu bảo nhà bếp hâm nóng một cốc sữa cho anh: “Uống sữa xong đi ngủ sớm, sáng mai em phải tới đoàn phim báo danh.”



“Phim mới à?”



“Một trong bảy nam phụ của nữ chính trong phim.” Lê Chiêu cười, dạo này lịch làm việc tương đối thoải mái, cho nên tới phim trường điện ảnh lăn lộn cho quen.”



Hai năm trở lại đây, đại chúng càng ngày càng bài xích các diễn viên lưu lượng, nếu diễn viên trẻ muốn phát triển lâu dài trong showbiz, thì phải cố gắng rất nhiều, đồng thời phải có duyên, nếu không sẽ biến thành pháo giấy mười đồng một thanh bán ngoài phố, đốt xong nhiệm vụ thì bị coi như rác rưởi.



Con đường phát triển mà giải trí Dâu Tây sắp xếp cho cậu là điều mà rất nhiều nghệ sĩ trẻ tuổi muốn mà không có được.



Đóng phim với ảnh hậu, nhận làm gương mặt thương hiệu cho một nhãn hiệu nổi tiếng, không dễ dàng chấp nhận những lời mời hợp tác không có ích cho sự phát triển của cậu.



“Sáng mai phải đi rồi à?” Bàn tay nâng cốc sữa của Án Đình thoáng khựng lại.



“Vâng.” Lê Chiêu gật đầu, “Nhưng phần lớn cảnh phim đều quay trong thành phố.”



“Ừm.” Án Đình nhìn khóe môi Lê Chiêu rồi thoáng dời tầm mắt, “Em nghỉ ngơi sớm, anh xem tivi.”



“Muộn vậy rồi còn xem tivi gì nữa?” Lê Chiêu cười, “Mau đi ngủ đi.”



“Tối nay “Thiên ca” lên sóng tập năm, tới em lên sàn.” Án Đình mở tivi, “Sáng mai anh không tới công ty, có thể thức đêm.”



Lê Chiêu: “…………”



Vì hiệu quả trang điểm ngày mai, cậu không thể thức đêm được.



Đợi Lê Chiêu về phòng, Án Đình mở tính năng chiếu lại, mở tập năm của “Thiên ca”.



Là một bộ phim dã sử được đầu tư khủng, Lục Hạo trong vai hoàng đế, thể hiện rất ra dáng, không soi ra được chút sai sót nào.



Lê Chiêu diễn vai một danh thần, ngoại hình và hóa trang vừa xuất hiện đã rất phù hợp với những miêu tả trong sử sách, dường như đạo diễn cũng cố tình muốn tập trung vào điểm này, cho Lê Chiêu một pha quay chậm.



Công tử môi hồng răng trắng thanh tú nhã nhặn, lúc vén rèm xe ngựa khẽ mỉm cười cũng đủ để làm lu mờ tất cả cảnh sắc giữa thế gian.



Án Đình ấn nút tạm dừng.



Anh lặng lẽ nhìn đi nhìn lại công tử tuấn tú trong màn hình rộng, lấy lọ thuốc trong túi áo khoác ra, mặt không cảm xúc nuốt xuống.



“Đình Đình à.”



Án Đình ngẩng đầu lên, Lê Chiêu dựa vào lan can trên tầng, ló nửa người ra.



Án Đình đột nhiên biến sắc, đứng bật dậy, lọ thuốc trong tay rơi xuống, thuốc rơi xuống đất.



“Về đi, đừng dựa vào đó.” Giọng Án Đình khàn khàn, anh hốt hoảng nhìn Lê Chiêu, giọng nói trở nên dè dặt: “Chiêu Chiêu à, em lui về phía sau đi.”



Lê Chiêu chưa từng thấy vẻ mặt sợ hãi này trên gương mặt Án Đình, cậu ngoan ngoãn lui về phía sau một bước: “Đình Đình, anh sao vậy?”
“Đợi có thư báo trúng tuyển, anh sẽ mở tiệc mừng lên đại học cho em.” Án Đình hết sức bận tâm vấn đề này, “Mời hết bạn tốt của em tới.”



“Cái này… không cần đâu.”



“Có chứ.” Án Đình giải thích, “Học sinh khắp cả nước thi đại học đạt thành tích tốt đều được người nhà mở tiệc mừng. Cho nên anh sẽ mở tiệc này cho em.”



Lê Chiêu cảm thấy trái tim trong lồng ngực không nghe theo lời sai khiến, đập nhanh hơn gấp mấy lần: “Vâng.”



Những điều cậu không dám có, Án Đình bù đắp từng chút từng chút một.



Buổi chiều hôm điền đơn nguyện vọng, fanpage chương trình thực tế Lê Chiêu tham gia giúp đăng một đoạn trailer.



Fan Lê và mọi người thấy trong trailer, Lê Chiêu đột nhiên bị tấn công, ngã bổ nhào xuống đất, nhân viên trong chương trình hoảng hốt chạy về phía Lê Chiêu.



Những người xem trung thành của chương trình này đều biết, một khách mời cố định bị bệnh, khách mời tạm thời tới để thế chỗ. Nhưng dù là họ hay các người qua đường khác đều không thể ngờ, khách mời tạm thời lại là Lê Chiêu, mà dường như cũng bị thương trong chương trình.



“Tôi tua chậm trailer này, thấy thứ khiến Lê Chiêu bị thương là một cái chân, có người đạp cậu ấy.”



“Hmmm, dù có là trò chơi cũng đâu cần đạp mạnh như thế chứ?”



“Lê Chiêu chỉ là khách mời tạm thời giúp chương trình, chứ đâu phải giành tài nguyên của người khác, khách mời nào lại ra tay tàn nhẫn thế chứ?”



“Kết hợp với quần các khách mời mặc trong các đoạn trailer khác, tôi đã khóa chặt mục tiêu nghi ngờ.”



Từ Bắc xem hết đoạn trailer chương trình đăng, nổi điên lên bảo quản lý liên hệ với ekip chương trình, hỏi vì sao họ lại làm như vậy.



Phía chương trình lại nói: “Bọn tôi chỉ dùng máy quay ghi lại những cảnh thực sự xảy ra khi quay chương trình, cũng không nhằm vào khách mời nào.”



Từ Bắc giận tím người: “Em thấy bọn họ muốn giết em, lấy em ra để câu view thì có.”



Rõ ràng hắn không làm tổn hại một cọng lông nào của Lê Chiêu, tại sao phải gánh tiếng xấu này?



“Đi nói với chương trình, em là người nhà họ Từ.”



Đến nước này rồi chỉ có thể dùng chiêu này, mặc dù trong lòng hắn sợ Án Đình tới cùng cực.



Thế nhưng trừ thân phận em họ xa của sếp tổng Thương Hoàn ra, không còn gì có thể khiến ekip chương trình lui bước.Lời tác giả:



Chiêu Chiêu kiểm tra đứng nhất lớp.



Hôm sau trong cặp sách của Đình Đình đựng đầy đồ ăn vặt, cậu bé tỉnh bơ chia cho các bạn cùng lớp.



Cô giáo hỏi: Trò Đình Đình, sao em lại chia đồ ăn vặt cho các bạn vậy?



Đình Đình hết sức nghiêm túc: Chúc mừng Chiêu Chiêu kiểm tra đứng nhất lớp, để cả lớp cùng chúc mừng.



Cô giáo: …….