Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 120 : Thi đồng sinh sắp đến

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Tô Khả Phương ở nhà vội vàng điêu khắc đồ chơi. Triệu Kính Tân và quản gia Nghiêm Gia ký khế ước thuê cửa hàng xong, liền dựa theo yêu cầu của Tô Khả Phương tìm người sửa sang đơn giản một chút. Sau đó mới về trấn Đường Huyền. 



Lữ thẩm và Đông Mai đã làm xong chao cá lăng và ruốc cá trắm cỏ. Tô Khả Phương lấy ruốc cá kim thương và đồ chơi mình điêu khắc xong đưa tới Triệu Gia, để Triệu Kính Tân mang cả tới huyện thành. 



"Triệu thúc, vất vả cho thúc." Tô Khả Phương nhìn Triệu Kính Tân gầy đi trông thấy, lòng hổ thẹn nói.



Trước kia có Húc Đông hỗ trợ còn đỡ, từ khi Húc Đông bị thương, Tô Khả Phương cũng cảm thấy bọn họ thiếu người, chờ cửa hàng ruốc cá khai trương, sẽ càng bận rộn hơn. 



"Thúc thì vất vả gì?" Triệu Kính Tân cười không để ý, nói: "Cháu vội vàng điêu khắc đồ chơi, lại phải bận rộn thêm chuyện cửa hàng ruốc cá, trong nhà cũng chả thiếu việc, cháu mới là người mệt nhất.”



Trầm ngâm nửa ngày, Tô Khả Phương hỏi: "Triệu thúc, thúc thấy Lữ quản sự làm người thế nào?"



Sau khi Vương Gia xảy ra chuyện, Lữ quản sự đã bị Vương Gia cho nghỉ việc, giờ vết thương trên người Lữ quản sự chưa lành, chắc chắn chưa tìm được việc, nếu Lữ quản sự đồng ý, có lẽ nàng sẽ dùng. 



Nghe Tô Khả Phương hỏi như vậy, Triệu Kính Tân ít nhiều đoán được ý tưởng của nàng, lòng vui vẻ, nói: "Phương Nhi, trước đây thúc cảm thấy Lữ Nguồn đại ca làm người không tham lam, không bợ đỡ, cộng thêm sự việc lần này của Vương Gia, thúc càng cảm thấy Lữ Nguồn đại ca là người đáng để thâm giao, nhân phẩm không cần hoài nghi.” 



Lữ Nguồn, chính là tên đầy đủ của Lữ quản sự.



Đã có ý định dùng, đối với cách làm người của Lữ Nguồn, đáy lòng Tô Khả Phương cũng cân nhắc kỹ rồi. Nàng chỉ muốn biết bên cạnh Lữ quản sự còn những ai, có thành tai hoạ ngầm không?



Biết Tô Khả Phương lo lắng chuyện sau này, Triệu Kính Tân lên tiếng: "Thê tử Lữ Nguồn đại ca đã qua đời, hai nữ nhi thì xuất giá, chỉ còn một nhi tử mới chín tuổi, đang học tư thục.” 
Triệu Kính Tân thuê viện nên biết ngày mấy người tới. Khi huynh muội Tô Khả Phương vào viện, sân đã quét sạch sẽ, củi lửa và nước sạch đều chuẩn bị đầy đủ, ngay cả giường chiếu cũng được trải xong.



"Ca rửa mặt nghỉ ngơi trước đi, muội và đại tẩu ra ngoài mua thức ăn về.” Tô Khả Phương nói xong liền dẫn Giả Thị ra cửa.



Lần đầu tiên Giả Thị tới huyện thành, vừa thấy đường cái phồn hoa náo nhiệt, lòng liền bắt đầu bồn chồn thấp thỏm không yên. Nhưng nghĩ đến phu quân sắp tham gia khoa khảo, vội điều chỉnh cảm xúc theo sát sau lưng Tô Khả Phương, tránh để bị lạc.



Đầu tiên Tô Khả Phương dẫn Giả Thị đến tiệm may mua cho ca ca hai bộ quần áo. Thời tiết cuối tháng tám sáng sớm hơi lạnh, ca ca không mang áo thu, sắp thi rồi ngộ nhỡ bị nhiễm phong hàn sẽ phiền toái.



Hai người ra khỏi tiệm may, đang định qua đường mua chút thức ăn về, thì gặp phải Tần Thị.



Nhìn thấy bà ta, sắc mặt hai người đều lạnh lẽo, tính vòng qua bà ta đi hướng khác, ai ngờ cơ thể to béo của Tần Thị chuyển động, chặn đường các nàng.



"Tần Thị, bà làm gì đấy?" Giả Thị tức giận quát hỏi.



Tần Thị bày bộ dạng dữ tợn trừng hai người, chất vấn: "Tô Khả Phương, Giả Thị, nhi tử của ta còn đang ở trong lao chịu tội, dựa vào cái gì Tô Khả Bân có thể nở mày nở mặt tham gia khoa khảo?"



Ánh mắt Tô Khả Phương lạnh lẽo: "Tần Thị, Tô Đại Tráng vào tù là trừng phạt đúng người đúng tội, sao bà không tỉnh ngộ đi, tới tìm chúng ta gây phiền toái làm gì? Bà ngại Tô Đại Tráng không đủ thảm sao?"



Nếu như bà già này dám ngăn cản ca ca nàng vào trường thi, nàng nhất định sẽ nghiền xương bà ta thành tro!