Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 126 : Dụng tâm lương khổ

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


"Trước kia không có ngươi, chúng ta cũng không chết đói!" Phó Nhậm Phi mạnh miệng hừ lạnh một tiếng, xoay người chạy khỏi ruộng lúa.



Nhưng trong lòng hắn ta rất rõ ràng, trước kia có đại ca ở đây nên cả nhà mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày, nếu quả thật kêu Tô Khả Phương phân gia, bọn họ lại phải tiếp tục ngày tháng ba bữa cơm không đủ no trước kia. 



Không được, hắn ta phải tìm nương nói chuyện.



Thấy Tô Khả Phương không giống như là nói nói nhảm, Phó Thần Tường có chút nóng nảy: "Đại tẩu, tuổi Phi Nhi còn nhỏ, tẩu đừng chấp nhặt với đệ ấy, đợi tí nữa đệ dạy dỗ đệ ấy.”



"Nhị thúc, hắn ta đã 14 tuổi, sắp có thể lấy nương tử sinh con rồi!" Tô Khả Phương trầm giọng nói: "Độ tuổi này không cần đệ phải thay hắn ta lấy cớ. Ngay cả Hạo Nhi cũng hiểu rõ phải trái hơn hắn ta.”



Tuổi tác còn nhỏ!



Mỗi lần đều nói câu này, Phó Nhậm Phi chính là ỷ vào nương và ca ca cưng chiều hắn ta mới có thể muốn làm gì thì làm!



"Đại tẩu...”



"Nhị thúc, đệ đừng nói nữa, việc này ta sẽ tự mình nói với nương.” Tô Khả Phương đánh gãy lời Phó Thần Tường, thái độ rất là kiên quyết.



Chó không đổi được ăn phân, không đến điểm hung ác, kẻ vô ơn bạc nghĩa như Phó Nhậm Phi sợ rằng không cứu nổi!



Phó Nhậm Phi thế nào, Tô Khả Phương không quan tâm, nàng chỉ không muốn nhìn bà bà thương tâm, nên lần này là cơ hội cuối cùng cho Phó Nhậm Phi sửa đổi làm lại cuộc đời!



Phó Nhậm Phi đi rồi, Tô Khả Phương và Phó Thần Tường tiếp tục thu hoạch lúa, thẳng đến giờ cơm mới trở về.



Hai người vừa vào sân, Diêu Thị liền ra đón, khuôn mặt hờ hững ngày thường của bà bà lúc này mang theo chút lo nghĩ: "Phương Nhi, Phi Nhi nói con muốn phân gia, điều này là thật sao?"



Tô Khả Phương nhìn thoáng qua Phó Nhậm Phi đứng dưới mái hiên, nói: "Nương, vậy hắn ta có nói tại sao con phải nhắc chuyện ra ở riêng không?"
Thu thập đồ đạc của mình xong, mắt Phó Nhậm Phi đầy hung ác nham hiểm nhìn về phía Tô Khả Phương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Khả Phương, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!"



Nói xong, Phó Nhậm Phi liền ra ngoài sân. Nhìn thấy nhi tử toàn thân tản ra lệ khí, lòng Diêu Thị chấn động, lo lắng nói: "Phương Nhi, chúng ta làm vậy có thể phản tác dụng không?”



Ý định bạn đầu của bọn họ là muốn mài dũa tính tình của đứa nhỏ này, nhưng nhìn bộ dạng của Phó Nhậm Phi bây giờ giống như oán hận tất cả bọn họ.



Tô Khả Phương hơi chau lông mày, nói: "Nương, Phó Nhậm Phi không còn nhỏ nữa, hắn ta có thể chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình. Nương vẫn luôn hết lòng che trở hắn ta, nếu không cho hắn ta chịu khổ một chút, sao hắn ta trưởng thành được?”



"Đạo lý này nương đều hiểu, nếu không nương sẽ không đồng ý phân gia.” Diêu Thị thở dài một hơi, nói: "Chỉ mong đứa nhỏ này có thể hiểu được khổ tâm của chúng ta."



Tô Khả Phương không nóng không lạnh giật khóe môi, nếu như Phó Nhậm Phi có thể hiểu được các nàng, vậy sao nàng phải làm đến mức khiến hắn ta phân gia?



Phân gia xong, Tô Khả Phương triệt để không quan tâm Phó Nhậm Phi, mà Diêu Thị và Phó Thần Tường cũng không tiếp tục chiều hắn ta giống như trước đây.



Lòng Phó Nhậm Phi hối hận muốn chết, nhưng không tình nguyện cúi đầu trước Tô Khả Phương, suốt ngày chạy ra ngoài không thấy tăm hơi.



Tô Khả Phương không quan tâm chuyện Đàm Trọng An và Đàm Tiểu Liên từ hôn, nhưng ít nhiều cũng nghe được một chút lời đàm tiếu. Nghe nói Vương Thị một khóc hai nháo ba thắt cổ mà vẫn không thay đổi được quyết tâm từ hôn của Đàm Trọng An, hai nhà náo loạn túi bụi.



Tô Khả Phương nghe xong chỉ cười trừ, khiến nàng cảm thấy kỳ quái chính là sau hôm đó nương con Vương Thị vậy mà không tiếp tục tìm nàng gây sự. Quá khác biệt với tác phong của Vương Thị. 



Thu hoạch ngày mùa thoáng cái đã qua, rất nhanh sắp tới cuối năm. Lần cuối cùng vào huyện thành trước năm mới Tô Khả Phương đặt mua một xe hàng tết lớn, chuẩn bị mang về thôn.



Trước khi về thôn trước, Tô Khả Phương đến tửu lâu của Lý Trì gói hai con gà quay định đi thăm Đan Trúc Âm.



Nàng vừa ra khỏi quán rượu liền phát hiện sau lưng có một ánh mắt theo dõi mình rất chặt, nàng cảnh giác quay đầu, bất ngờ chạm vào một đôi mắt đen sâu không thấy đáy.