Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 149 : Chỉ là hình thức

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


"Nương..."



Nhìn thấy Diêu Thị, Phó Nhậm Phi ủy khuất đỏ hốc mắt, còn chưa kịp nói gì, thì đã thấy tám chín nam tử cầm gậy trong tay nổi giận đùng đùng vọt vào sân, cầm đầu là đường bá Đàm Tiểu Liên - Đàm Xuân Sinh.



"Các ngươi là ai?" Kiều Nhậm Phi kéo Diêu Thị ra phía sau, vẻ mặt đề phòng trừng mắt nhìn những người đó.



"Ai là Phó Nhậm Phi? Gọi hắn ta ra đây!" Đàm Xuân Sinh ác thanh ác khí hét lên.



"Sinh ca, hắn ta chính nam nhân làm nhục Tiểu Liên!" Một thôn dân thôn Lâm An chỉ vào Kiều Nhậm Phi nói.



Sau khi nghe xong lời của hai người, Kiều Nhậm Phi liền biết những người này vì sao mà đến rồi, trong lòng vừa giận vừa vội.



Những người này tìm tới cửa, chẳng lẽ muốn bắt hắn ta cưới nữ nhân ngu xuẩn Đàm Tiểu Liên sao? Quả thực không biết xấu hổ là gì!



Hạng Tử Nhuận nghe được tiếng vang, liền đi ra ngoài.



Xảy ra chuyện như vậy, Hạng Tử Nhuận sớm biết người nhà Đàm Tiểu Liên chắc chắn sẽ không chịu để yên.



"Hoằng Nhi, con nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?" Diêu Thị không giống với phụ nhân bình thường, không hề bị tình hình như vậy doạ sợ, bà chỉ hơi giật mình.



"Xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều không vui vẻ gì, nếu như các vị không ngại xin mời đến sảnh phòng chờ chốc lát. Đợi chút nữa cả nhà ta thương lượng xong, sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa đáng." Hạng Tử Nhuận mặt không biến sắc nhìn đám người Đàm Xuân Sinh, chắp tay sau lưng yên lặng chờ lấy bọn họ trả lời.



"Đại ca..."



Kiều Nhậm Phi hoảng hốt, đang muốn mở miệng nói gì, thì bị ánh mắt Hạng Tử Nhuận lặng lẽ quét qua, đành đem lời nói nuốt trở về.



Đàm Xuân Sinh hết nhìn Kiều Nhậm Phi, rồi lại nhìn Hạng Tử Nhuận, cùng hai người trong đám thì thầm sau một lúc mới hừ lạnh nói: "Tốt, ta chờ các ngươi thương lượng, nếu các ngươi không thể cho bọn ta một câu trả lời chắc chắn, khiến bọn hài lòng, vậy đừng trách bọn ta không khách sáo!"




Nhưng nay xảy ra chuyện như vậy, không thành thân còn có thể làm sao?



"Đại ca, nhi ca, hai người cũng giống nương, muốn đệ thành thân với nữ nhân ngu xuẩn kia sao?" Kiều Nhậm Phi cắn răng, căng cổ nhìn về phía Hạng Tử Nhuận và Hạng Thần Tường.



Hạng Tử Nhuận và Hạng Thần Tường nửa ngày cũng không nói lời nào. Đột nhiên Kiều Nhậm Phi cảm thấy mất hết can đảm.



Bởi vì hắn ta biết, nhà mình người chân chính làm chủ chính là đại ca, nếu đại ca im lặng, biểu thị đại ca cũng muốn mình thành thân với Đàm Tiểu Liên, mình phản kháng cũng phí công.



“Được, con đã biết, mọi người đều muốn con thành thân đúng không? Tốt thôi, vậy con thành thân, con thành thân là được chứ gì?” Kiều Nhậm Phi nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người xông ra ngoài.



"Nghiệp chướng, nghiệp chướng!" Hốc mắt Diêu Thị đỏ ửng đến trước mặt Bồ Tát, chắp tay trước ngực cầu nguyện: "Bồ Tát, cầu ngài đại từ đại bi, phù hộ Phi Nhi về sau thật tốt, tuyệt đối không để đứa nhỏ này tiếp tục bước nhầm nữa.”



Đám người Đàm Xuân Sinh sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì vô cùng hài lòng, bấy giờ mới hùng hùng hổ hổ rời khỏi thôn Phong Quả.



Tô Khả Phương biết ngày hôm sau Hạng Tử Nhuận sẽ đến nhà Đàm Tiểu Liên cầu thân, thì lạnh lùng nói: "Ta cũng đi!"



"Chân nàng bị thương, một mình ta đi là được rồi, chẳng qua chỉ là hình thức."



Thấy nàng rốt cuộc cũng chịu để ý đến mình, Hạng Tử Nhuận mở cờ trong bụng, mối hôn sự này cũng không phải quang vinh gì, nên hắn không muốn để nàng ra mặt.



"Không phải sẽ ngồi xe ngựa sao, chút vết thương nhỏ của ta không quan trọng!" Giọng nói của nàng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nàng qua đó cũng không phải vì thay Kiều Nhậm Phi cầu thân.



Ngày hôm sau xe ngựa Hạng Gia tới thôn Lâm An, Hạng Tử Nhuận đỡ Tô Khả Phương vào nhà Đàm Tiểu Liên, đã thấy trong nhà đầy người ngồi chờ.



"À, tam đường hội thẩm sao?" Tô Khả Phương vừa châm chọc vừa khiêu khích nói.