Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 17 : Đồ Trang sức bằng gỗ đào

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


"Nhị ca, đệ không ăn món ăn bẩn thủi này tại sao lại sai?" Phó Nhậm Phi ngang cổ hung tợn trợn mắt nhìn Tô Khả Phương.



"Nếu người không muốn ăn cũng không ai bắt ngươi ăn, nếu ngươi thật sự có bản lãnh thì tự mình kiếm tiền nuôi sống chính mình, bớt ở chỗ này lấy người khác trút giận!" Tô Khả Phương tức không nhịn nổi, đưa tay lấy bát cơm gạo lức trước mặt hắn bưng đến trước mặt Phó Thần Tường, nói: "Nhị thúc, hắn không ăn đệ ăn, hắn có bản lĩnh vĩnh viễn đừng ăn uống đồ ta mua."



"Không ăn thì không ăn, ai mà thèm đồ ăn cho ăn mày." Phó Nhậm Phi rống, xoay người xông ra ngoài.



"Oan gia, thật sự là oan gia." Diêu thị che ngực thở dốc lấy hơi, hiển nhiên là bị chọc giận.



"Nương, Phi Nhi không hiểu chuyện, hắn bộc tuệch, ngài đừng đem lời hắn để ở trong lòng." Phó Thần Tường lo lắng mẫu thân tức giận xảy ra chuyện không tốt, vội ở một bên thấp giọng khuyên nhủ.



Phó Thị cười khổ một tiếng: "Trước nương cũng cho là như vậy, nhưng là hôm nay nương mới biết, chúng ta đem đứa nhỏ này nuôi dạy sai lệch."



Bà làm sao xứng đáng gặp cha mẹ đã chết của Phi Nhi? 



Tô Khả Phương vô cùng đồng ý với bà bà, Phó Nhậm Phi khốn nạn chính vì bị bọn họ chiều hư.



"Nương, ngài đừng suy nghĩ nhiều, Phi Nhi còn nhỏ, chúng ta chậm rãi dạy bảo." Phó Thần Tường tiếp tục trấn an nói.



Nghe thấy lời này, Tô Khả Phương âm thầm liếc mắt.



Đã 14 tuổi rồi còn nhỏ? Ở triều này đại đã có thể làm mai.



"Thôi, chúng ta ăn cơm trước đi, chớ lãng phí một bàn đồ ăn." Diêu Thi rất nhanh tự điều chỉnh tâm tình của mình, nói với hai người.



Diêu Thị tự điều chỉnh tâm tình thu phóng tự nhiên làm cho Tô Khả Phương nhìn mà than thở, nàng im lặng nhớ trong đầu, tự nói với mình nên học tập bà bà nhiều một chút.



Phó Thần Tường bưng lên bát, đột nhiên nghiêm túc nói với Tô Khả Phương: "Đại tẩu, về sau trong nhà có việc gì cần đệ làm thì cứ nói với đệ."
"Ca không phải lần đầu tiên ra cửa, có gì tốt đâu mà tặng? Muội mau về đi thôi." Sợ Tô Khả Phương trước mặt Đàm Trọng An nói ra lời kinh thế hãi tục gì đó, Tô Khả Bân thúc giục nói.



"Muội đi ngay đây." Tô Khả Phương nói xong đem bao vải trong tay để vào tay hắn, xoay người chạy, ngay cả cái khóe mắt liếc qua cũng không cho Đàm Trọng An.



Vì tránh hiềm nghi, nàng còn không nguyện ý cùng Đàm Trọng An ở gần nhau đâu.



Tô Khả Bân sững sờ, hướng phía bóng lưng của nàng cất giọng hỏi: "Đây là cái gì?"



"Ruốc cá, có thể ăn với cơm!" Tô Khả Phương cũng không quay đầu lại đáp.



Trong không gian cá quá nhiều, một mình nàng ăn không hết, chao còn chưa lên men tốt tạm thời không làm chao cá lăng được, luôn mang cá về nhà cũng không có cách giải thích, nàng chỉ có thể đem cá làm thành ruốc cá cất giữ trong không gian.



Khoan hãy nói, cá trong không gian làm thành ruốc cá so với kiếp trước nàng dùng cá phổ thông làm mùi ngon không chỉ một chút thôi đâu.



Ruốc cá là cái gì?



Tô Khả Bân chưa từng nghe thấy, ngạc nhiên mở ra bao vải ra nhìn, bên trong ngoại trừ hai cái hũ còn có mấy khúc cá khô.



"Nha đầu này, hôm qua vừa kiếm được chút tiền liền mua đồ linh tinh, cũng không biết xài tiết kiệm một chút." Tô Khả Bân trong miệng oán giận, bên môi lại treo nụ cười.



Nha đầu này cũng biết học cách quan tâm người khác.



"Khả Bân đại ca, trong hũ chính là ruốc cá Phương Nhi nói?" Đàm Trọng An cực lực đè xuống vệt tức trong lòng bởi Tô Khả Phương coi nhẹ mà bốc lên không phanh, giả bộ tò mò nhìn chằm chằm hai cái hũ kia.



"Chắc vậy, ta cũng chưa bao giờ nghe nói cái gì ruốc cá, chúng ta trước nếm thử." Tô Khả Bân nói xong mở một hũ ra thử.