Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 18 : Chuyên chúc lạc khoản
Ngày đăng: 11:32 30/04/20
Vừa mở ra miệng hũ, mùi thơm mang theo hương vị tanh của cá liền xông vào mũi, Tô Khả Bân nhìn kỹ một chút, mới dùng hai ngón tay kẹp ra ruốc cá đưa vào miệng.
"Làm từ cá, mùi vị không tệ đâu." Tô Khả Bân vừa mừng vừa sợ, hướng về Đàm Trọng An gật đầu ra hiệu: "Trọng An, ngươi cũng nếm thử."
Đàm Trọng An nếm thử một miếng cũng có một chút giật mình: "Thật sự là vị cá, nhưng lại không hoàn toàn giống cá, rất ngon!"
"Ha ha, có thể đạt được lời khen của ngươi rất khó nha." Tô Khả Bân cao hứng nở nụ cười, Đàm Trọng An là người keo kiệt lời khen hết mức, hắn rõ ràng: "Nha đầu kia mua cái hai hũ này hẳn tốn không ít tiền."
"Khả Bân đại ca, ngươi hướng ta khoe khoang mình có muội muội tốt sao?" Đàm Trọng An nhíu mày hỏi.
Hiển nhiên Tô Khả Bân không ngờ rằng Đàm Trọng An có thể trực tiếp khen muội muội mình như vậy, nháy mắt ngây người, kế đó cười cười, không dấu vết dời đi chủ đề.
Hắn không biết Đàm Trọng An chuyển biến thế này là sao, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để muội muội và Đàm Trọng An có liên quan gì nữa.
Lại nói Tô Khả Phương đưa đồ cho ca ca xong trở về, đi không bao xa liền thấy chỗ cua góc ngõ nhỏ có hai bóng dáng quen thuộc.
Mắt hạnh nhíu lại, Phó Nhậm Phi khốn nạn hôm nay sao sớm như vậy đã rời giường?
Còn có, hắn khi nào cùng Đàm Tiểu Liên câu dựng thành một khối?
Đang theo Đàm Tiểu Liên xì xào bàn tán Phó Nhậm Phi tính cảnh giác rất cao, Tô Khả Phương còn chưa kịp trốn đi đã bị hắn phát hiện.
Phó Nhậm Phi xa xa hướng phía nàng khiêu khích cười cười, liền đi về nhà.
Vốn dĩ Tô Tiểu Liên đối với lời nói của Phó Nhậm Phi nửa tin nửa ngờ nhưng thấy Tô Khả Phương quả thật từ cửa thôn đi qua đây, nhất thời sắc mặt khó coi xông lên trước chất vấn: "Tô Khả Phương, ngươi tên lường gạt này."
Hoàn thành một dao cuối cùng, nàng theo thói quen ở mặt trên khắc xuống chuyên chúc của mình—— ngón tay cái.
Ngón tay cái và hoa văn trên mộc phù gỗ đào hỗ trợ lẫn nhau tạo thành một thể, không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra ảo diệu bên trong.
Thói quen này của nàng là do sư phụ cứng rắn ép ra, hơn nữa hình ảnh ngón tay cái cũng là do sư phụ "ban thưởng" cho nàng làm chuyên chúc lạc khoản.
Ban đầu nàng liều chết cự tuyệt, nhưng sao nàng thắng được tính khí ương ngạnh sư phụ?
Dần dà, nàng cũng tiếp nhận.
Lại khắc thêm mấy món đồ trang sức bằng gỗ đào, nàng bắt đầu khắc bát quái.
Trừ tà nha, bùa và bát quái ắt không thể thiếu.
Một chiếc bát quái còn chưa khắc xong, nàng đã nghe được tiếng bước chân từ xa đang đến gần.
Nàng không cảm giác được nguy hiểm, nhưng không dám xem thường, đề cao cảnh giác nhìn chằm chằm hướng thanh âm phát ra.
Rất nhanh, nàng thấy nam tử hôm đó cứu nàng không nhanh không chậm từ sau trong rừng đi tới, ánh nắng mỏng manh xuyên thấu qua cành lá rậm rạp gián tiếp đánh ở trên người hắn, tựa như trên người hắn độ một tầng hào quang, làm cho ngươi ta không có cách nào dời ánh mắt.
Khi hắn đi thẳng đến trước mặt, Tô Khả Phương mới hồi phục tinh thần.
"Sao hôm nay huynh lại đi bộ thế?" Tô Khả Phương nghĩ tới hai lần trước hắn đều là không tiếng động xuất hiện, không khỏi hoang mang hỏi.