Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 179 : Vội về gặp huynh
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Thời điểm phu xe đánh xe ngựa ra khỏi cổng thành Hoài Đường trời vẫn trong, đi đến nửa đường thì bỗng nhiên đổ mưa rào. Vì Tô Khả Phương dặn phu xe đi đường nhỏ, nên trước không có thôn, sau không có tiệm, ngay cả chỗ tránh mưa cũng không có. Thừa dịp trời chưa tối mịt, Tô Khả Phương bảo phu xe tăng tốc, mau chóng về thôn Phong Quả.
Bởi vì trời mưa quá to, toa xe ngựa này lại quá cũ nát, nên không ít nước mưa rột vào trong buồng xe. Lúc về đến thôn Phong Quả hai huynh muội đều sắp ướt sũng.
Hạng Tử Nhuận mở cửa sân nhìn thấy một nữ nhân chật vật ôm bọc quần áo, toàn thân lạnh đến phát run, mặt bỗng dưng trầm xuống, tiếp lấy bọc quần áo trong tay nàng rồi vội vã kéo nàng vào phòng.
"Nàng làm gì mà trở về lúc hơn nửa đêm hả?" Hạng Tử Nhuận vừa bới ngăn tủ tìm kiếm quần áo, vừa đè ép lửa giận hỏi.
Hơn nửa đêm trời lại mưa lớn, bị bệnh là việc nhỏ, đêm hôm mưa gió đi đường vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?!
Tô Khả Phương chột dạ cúi đầu, quệt mồm nhỏ giọng nói: "Ta vội về để gặp huynh nha."
Thật ra nàng biết sẽ đổ mưa, chỉ là không ngờ mưa đến nhanh như vậy.
Hạng Tự Nhuận đang mải tìm quần áo cho Tô Khả Phương. Nghe nàng nói vậy thì bất ngờ quay đầu lại nhìn nàng, đáy mắt lướt qua tia mừng rỡ như điên. Một khắc sau, quần áo cũng không tìm nữa, xoay người sải bước đi về phía nàng, đưa tay cởi quần áo trên người nàng ra.
Thẳng đến khi áo mỏng bên ngoài bị cởi, Tô Khả Phương mới phản ứng, trợn tròn mắt nhìn Hạng Tử Nhuận.
Thế này... Thế này cũng quá sốt ruột đi! Tốt xấu... Tốt xấu gì cũng nên để nàng nghỉ ngơi lấy lại sức đã chứ?
Tô Khả Phương căng thẳng hô hấp dần trở nên dồn dập.
Hạng Tử Nhuận lột sạch quần áo nàng một cách nhanh gọn, rồi ôm ngang nàng lên nhét vào trong chăn. Sau đó cách lớp chăn gắt gao ôm nàng ủ ấm.
Tô Khả Phương mặt đỏ tim run, lòng thấp thỏm.
"Ta tìm mãi không thấy quần áo của nàng. Nàng dùng chăn đắp cho đỡ lạnh trước, ta đi nấu bát canh gừng cho nàng giải hàn.” Hắn giải thích, hôn lên môi nàng một cái, rồi mới sải bước ra khỏi phòng.
Tô Khả Phương trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng lại, qua rất lâu mới chớp mắt lấy lại tinh thần.
Hắn... Không phải là có ý đó à?
Tô Khả Phương không thèm nghĩ nữa, vùi đầu vào ngực Hạng Tử Nhuận, tức giận nói: "Ngủ!"
Hạng Tử Nhuận sửng sốt: "Cứ vậy ngủ?"
"Nếu không thì huynh muốn sao?" Nàng ôm chặt lấy hắn, không cho hắn tiến thêm một bước, nàng không hứng thú làm nữ bá chủ đâu.
"Nương tử, tên đã lên dây, không bắn không được đâu?" Tay Hạng Tử Nhuận ép mông nàng, để nàng cảm nhận hắn bừng bừng phấn chấn.
"Ta không thích ở đây!" Nàng đỏ mặt bĩu môi trách móc, người khác mà nghe được thì thật mất thể diện!
“Nương tử ~~" Giọng Hạng Tử Nhuận mang vẻ khẩn cầu.
"Không được, nương sẽ nghe thấy đó!"
Cảm nhận được Hạng Tử Nhuận đang cố nhẫn nhịn, nháy mắt Tô Khả Phương muốn nói cho hắn biết chuyện không gian. Nhưng mà ở thời khắc sống còn nàng vẫn mạnh mẽ ngăn chặn suy nghĩ này.
Chuyện không gian nàng không định giấu diếm cả đời, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Nàng không tình nguyện, hắn sẽ không miễn cưỡng nàng. Hạng Tử Nhuận cười khổ, nương tử da mặt mỏng thật khiến người ta đau đầu nha!
"Được, dù sao ta cũng nhịn lâu như vậy rồi, nhịn thêm mấy ngày nữa không sao. Chờ mấy bữa nữa, chúng ta về huyện thành ở một thời gian nhé.” Hắn rất nhanh đã tính toán xong kế hoạch.
Tuy rằng Tô Khả Phương hết nói nổi, nhưng vẫn ngầm cho phép.
Cùng lúc đó, trong phòng phía đông, Kiều Nhậm Phi nghe phòng phía tây không còn động tĩnh. Lúc này mới cười lạnh, xoay người tách khỏi cơ thể nữ nhân trên giường, dung khăn lau chùi qua loa cơ thể, rồi nằm vật ra giường, ngủ luôn.
Đàm Tiểu Liên nằm một bên thì hồ đồ, nghi ngờ nghiêng đầu khó hiểu nhìn người bên cạnh nói ngủ là ngủ.
Kiều Nhậm Phi ban nãy bắt nàng ta kêu thật lớn tiếng, nàng ta cũng kêu, sao hắn ta còn tức giận?